Chương 1: Người đàn ông kia là ai?

Đêm khuya, bên trong căn phòng có hai người đang trầm luân điên cuồng, ngày càng thâm trầm.

"Ưʍ..."

Âm thanh kiều bị lộ ra một tia khó nhịn tràn ra bên môi Tống Kiều, mang theo sự mời gọi nhưng lại phảng phất tiềm thức vẫn đang phản kháng.

Cô cố gắng mở to mắt, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là ai?

Thế nhưng… vô luận cô cố gắng thế nào, cũng không có cách nào thấy rõ.

người đàn ông bởi vì bầu không khí thay đổi, hô hấp bắt đầu trở nên thô trọng.

Môi của hắn hơi lạnh, rơi trên gương mặt Tống Kiều, phảng phất một loại cứu rỗi hấp dẫn, khiến cô dần dần trầm luân vào trong thế giới của hắn.

Tống Kiều bởi vì đau đớn, mở to mắt, muốn nhìn rõ ràng, người đàn ông đến cùng là ai?

Đáng tiếc, trước mặt hoàn toàn tối tăm, cô phảng phất chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt tinh nhuệ của người đàn ông kia khiến ai nhìn cũng phải phát run.

"Ngoan, chờ một chút sẽ hết đau." Giọng nói người đàn ông khàn khàn, tựa như mang tạp âm trầm thấp truyền đến bên tai Tống Kiều. "Em..."

Tống Kiều bởi vì tác dụng của thuốc, dần dần lâm vào trong mê loạn.

Cuối cùng người đàn ông đã nói gì với cô, cô không nghe được, chỉ có thể cảm giác được, hắn hôn lấy tai của cô, một lần lại một lần, ôn nhu để cô trầm luân trong hơi thở của hắn.

Thẳng đến cuối cùng, hắn triệt để vứt bỏ khống chế, như muốn thiêu đốt bầu không khí...

Nụ hôn rơi vào nốt ruồi nho nhỏ ở đuôi mắt Tống Kiều.

...

Hơi thở của Tống Kiều dần dần biến thành gấp gáp, đôi mắt đóng chặt vì ẩn nhẫn, dần dần, mi tâm nhăn thành chữ "Xuyên" .

Tay cô dùng sức nắm chặt chăn mền, muốn cố gắng đẩy người người đàn ông ra, thế nhưng là vô luận như thế nào cũng đẩy không ra...

"A" một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, Tống Kiều "Bộp" một cái ngồi dậy, mắt trợn trừng, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Sau gáy cô rịn một tầng mồ hôi lạnh, bởi vì thở dốc, ngực nâng lên hạ xuống, đáy mắt còn lộ ra hoảng sợ.

Cũng không biết qua bao lâu, Tống Kiều mới từ trong giấc mơ tỉnh lại.

Năm năm, cái giấc mơ này rốt cuộc muốn tra tấn cô tới khi nào?

Tống Kiều nhắm con mắt, chật vật nuốt ngụm nước bọt, sau đó mới chậm rãi mở ra.

Cô cầm đồng hồ đặt ở trên tủ đầu giường, nhìn qua chỉ vừa mới quá mười hai giờ đêm.

Tống Kiểu vén chăn xuống giường đi rửa mặt, lại không buồn ngủ đi bên cửa sổ.

Đây là một căn trọ nhỏ cũ kỹ nằm ở một góc của Lạc Thành, tiền phòng mỗi ngày vẻn vẹn chỉ 48 tệ, nhưng đối với cô bây giờ mà nói đều cực kỳ đắt.

Ra khỏi tù, cô chỉ được phụ cấp lao động có hơn hai trăm, cô nhất định phải làm giấy tờ và bắt đầu tìm việc làm, nếu không, chỉ sợ chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ.

Tống Kiều có chút vô lực dựa vào bên cửa sổ, trong tay còn nắm chặt cái đồng hồ kia, đây là quà sinh nhật 18 tuổi mà ba đã tặng cô.

Thời gian năm năm, hết thảy tất cả phảng phất đều là ác mộng.

Nguyên bản cô là người có tiền đồ nhất, nhưng chỉ vì tham gia tiệc sinh nhật trước khi đến trường đại học mà hết thảy tất cả cũng thay đổi.

Cô thất thân, thậm chí còn bị cuốn vào án gϊếŧ người.

Cô lấy thành tích thủ khoa thi đậu khoa Chính sách & pháp luật, trước khi nhập học lại vì án gϊếŧ người mà phải đi tù, cuộc sống của cô thật giống như bị ông trời lôi ra làm trò tiêu khiển.

Tống Kiều vô lực nhắm mắt lại, khóe miệng bởi vì ẩn nhẫn mà nhẹ nhàng run rẩy.

Đêm đó, người duy nhất có thể chứng minh cô không có mặt tại hiện trường vụ án gϊếŧ người, buồn cười lại là người đàn ông đã chuốc thuốc cưỡng ép cô.

Cô muốn tìm được người đàn ông kia, thậm chí có thể không kiện hắn vì đã làm ra loại hành vi kia với cô... Chỉ cần hắn xuất hiện, chứng minh năm năm trước cô không có mặt tại hiện trường vụ án gϊếŧ người đó!

Tống Kiều đột nhiên mở to mắt, đáy mắt có ánh sáng sắc bén.

Đêm đó cô cái gì cũng không nhớ rõ, mặc kệ là giọng nói của người đàn ông hay là diện mạo, cô hoàn toàn không có ấn tượng.

Người đàn ông kia rốt cuộc là ai?