Chương 2: Hạc bay lên trời

Ba năm trước đây, Nam Cương cấu kết với phản quân, hắn đã tự xin đóng quân ở biên cương, trong thời gian này hắn đã giao thủ với những kẻ nghịch tặc đó hơn 50 lần, chiến sự kéo dài và ác liệt đã khiến cả hai bên đều tổn thương nguyên khí nặng nề, gần như cạn kiệt hết cả đạn dược và lương thực.

Cuối cùng là hắn dùng diệu kế, dùng chiến thuật đánh bất ngờ, một mình dẫn mười chiến sĩ tinh nhuệ đánh lén trại địch vào ban đêm, thành công chém chết thủ lĩnh quân địch, cuối cùng phối hợp trong ngoài, tiêu diệt phản quân, đánh lui man tộc Nam Cương, từ đó uy danh vang dội.

Hắn đã cứu ngàn vạn người dân ở biên cương thoát khỏi khói lửa chiến tranh, có người còn gọi hắn là "thần", lại có người nói hắn bước qua xương trắng còn nhiều hơn là cứu người, gọi hắn là "ma quỷ" uống máu ăn thịt.

Với chiến công hiển hách lần này, Yến Kỳ được hoàng đế khen thưởng trước trận chiến, hắn được phong làm "Ninh Vệ tướng quân". Ngoài đất đai phủ đệ, vàng bạc, mỹ nhân ca cơ được chất thành đống đưa tới phủ hắn, hoàng đế còn hạ một đạo thánh chỉ, chỉ đích danh đích nữ Chúc gia là Chúc Thính Hàn, được xưng là tài mạo vô song, tài đức vẹn toàn, đặc biệt ban hôn cho Ninh Vệ tướng quân và Chúc thị nữ, bố cáo thiên hạ.

Một đạo thánh chỉ, đã kiên kết chặt chẽ tên của hai người bọn họ, một tháng sau, Chúc Thính Hàn sẽ thành hôn với Ninh Vệ tướng quân giống như ma quỷ này, từ đó về sau sẽ gắn kết với nhau cả đời.

Kết hôn với một người mà bạn chưa từng gặp mặt cũng giống như việc bịt kín hai mắt, bước đi trên con đường mà bạn không biết phải đi đâu.

Nghĩ tới đây, Chúc Thính Hàn khẽ cau mày, tìm kiếm manh mối về Yến Kỳ trong trí nhớ.

Yến Kỳ là trưởng tử của Nhữ Dương vương, lớn hơn thứ tử Yến Vọng năm tuổi, lớn hơn Thính Hàn bảy tuổi, trong khi nàng và Yến Vọng vẫn còn đang tận hưởng tuổi thơ chơi bùn trèo cây thì hắn đã cầm đao kiếm, tòng quân nhập ngũ.

Nàng và Yến Vọng là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, trước khi thánh chỉ tứ hôn được công bố, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng sẽ gả cho Yến Vọng, chỉ là Yến Vọng chán ghét bầu không khí mục nát của sĩ tộc quyền quý, trầm mê thế giới tự do bên ngoài, đến nay đã ra ngoài du lịch bốn năm chưa về.

Chúc Thính Hàn đã bắt đầu chờ hắn từ năm mười bốn tuổi, cho dù hắn bỏ qua lễ cập kê của mình cũng không có một câu oán hận, chỉ mong hắn có một ngày nhìn hết quang cảnh bên ngoài sau đó có thể thu tâm, hài lòng về nhà.

Trong khoảng thời gian này, hai người chỉ liên lạc qua thư từ, trong thơ Yến Vọng miêu tả các loại cảnh sắc cùng chuyện lạ trên thế gian cho nàng nghe, nhưng lại chưa bao giờ đề cập đến ngày mình trở về, hơn nữa bởi vì hắn đã đi đến rất nhiều nơi và không có địa điểm cố định, số lần thư từ qua lại cũng càng ngày càng ít, mãi cho đến hai năm trước, vào tháng ba không có tin tức gì, hắn mới gửi về ba chữ "không cần đợi", chọc Chúc Thính Hàn tức giận đến mức tái phát bệnh tim, được đưa đến chùa Khang Tuyền tịnh dưỡng.