Chương 17: Đánh cược

Trường bắn nằm ở ngoại ô thành phố Yên Ninh, cách khu quân sự không xa. Đối với loại hình kinh doanh trường bắn, người đứng sau không có nền tảng quân sự thì thực sự không dễ thực hiện.

Vì vậy, chủ trường bắn cũng là người của khu quân sự, tuổi lớn hơn Âu Tuấn một chút, nhưng đều là những gương mặt thân quen. Khi Âu Tuấn thỉnh thoảng nhàn rỗi về nhà sau nghỉ phép, sẽ đến chơi và làm cổ động.

Giản Linh cũng là khách quen tại trường bắn trước khi được chuyển sang nước A.

Do đó, khi đi được nửa đường xe của Âu Tuấn dừng lại một lúc, anh cùng Giản Linh ăn nhịp với nhau đi đến đó sau nhiều lần quyết định, anh bẻ lái vô lăng, điều chỉnh một vòng lớn, đi về phía trường bắn.

Chủ sở hữu trường bắn, tên là Hùng Đại. Vừa đến trường bắn, nhìn thấy Hùng Đại giống như bảo vệ thu phí, người cao lớn thô kệch ngồi ở trên ghế tựa bên cạnh cổng, vắt chéo chân, vừa ngồi vừa rung chân như bị co giật.

Sống mũi Hùng Đại có một cặp kính râm, trên mặt đất trước mặt anh ta, có đầy hạt hướng dương...

Nhìn thấy chiếc Hummer của Âu Tuấn dừng ở chỗ đậu xe phía trước, anh liền vươn tay kéo kính râm xuống, khi nhìn thấy Giản Linh bước xuống khỏi xe của Âu Tuấn, Hùng Đại nhìn thẳng cô.

“Hùng Đại.” Âu Tuấn bước lên, Hùng Đại giơ tay lên chào anh, vẫn chưa hoàn hồn, lúng ta lúng túng nói: “Ôi, đúng là mới lạ…”

Hùng Đại đưa ngón trỏ mũm mĩm lên, chỉ vào Âu Tuấn và Giản Linh, lắc lư qua lại: "Các người … đang làm gì vậy? Hai vợ chồng đều cùng về nhà à?"

Lúc đầu Hùng Đại là người em của khu quân sự, hiển nhiên là đã từng nghe nói qua về việc nhà của ông Âu và nhà của ông Giản.

Ngay khi những lời này vừa nói ra, sắc mặt cả người đều cứng đờ.

Giản Linh: "Trở về nhà cũng không đến lượt anh lên tiếng?"

Nghe xong lời của cô, Hùng Đại hiển nhiên càng hiểu lầm hơn: "Thật sự là vợ chồng à?"

Âu Tuấn đau đầu: "Giản Linh, cô nói chuyện có thể chọn trọng điểm nói không?"

Giản Linh trừng mắt nhìn anh.

Hùng Đại đứng ở một bên dạy dỗ: "Tuấn, sao anh có thể nói chuyện với Giản Linh như vậy, thiếu thanh lịch!"

Âu Tuấn không ngờ Hùng Đại biết cô nên hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Hùng Đại đứng lên, một thân mật mạp run rẩy nói: "Làm sao không thể biết được? Đây là nữ thần duy nhất trong trường bắn! Anh không thường xuyên trở về, cho nên không có nhìn thấy, hai người ở trường bắn chính là một anh một chị đó! "

Hùng Đại giơ ngón tay cái và so sánh với Âu Tuấn: "Trong đám con trai, anh là số một."

Lại so sánh với Giản Linh một lần nữa: "Trong đám con gái cô ấy là số một."

Sau khi nghe điều này, Âu Tuấn không nghĩ tài thiện xạ của Giản Linh lại tốt như vậy, dù sao thì sẽ có rất ít phụ nữ đến trường bắn, lại còn là số một trong đám con gái, có vẻ đó cũng không phải là vấn đề lớn.

Bản thân Giản Linh ngược lại cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, vì vậy cô nói với Hùng Đại: "Mập ơi, anh vừa vặn đến đây, vậy anh làm chứng cho tôi, tôi muốn đấu với anh hai Âu một trận."

“Thật tuyệt vời.” Hùng Đại xoa xoa tay: "sau đó dựa theo độ khó chấm điểm cao nhất cho hai người?”

Giản Linh nhún vai: "Được đó."

Hùng Đại: "Vậy đi thôi."

Đang nói thì Hùng Đại nắm vai Âu Tuấn và thì thầm bên tai anh: "Âu Tuấn, được đó, vừa trở về thì bắt lấy nữ thần trường bắn của tôi rồi? Tôi đã nói về khuôn mặt của anh từ khi còn nhỏ, lớn lên có thể lấy được một cô gái! Cũng chuẩn phết! Còn mặc đồ đôi nữa? "

Đồ đôi?

Âu Tuấn nhìn xuống trang phục của mình, áo phông đen, quần dài và bốt ngắn.

Rồi lại nhìn Giản Linh, áo phông trắng, quần dài và bốt cổ ngắn.

Màu quần khác nhau hoàn toàn, kiểu dáng giày cũng lệch, có thể coi là đồ đôi à? Nhưng phong cách quả thực là gần giống nhau.

Hùng Đại nắm vai Âu Tuấn, quay đầu sang nhìn Giản Linh: "Bé Năm, cô đấu cùng Âu Tuấn, có đánh cược cái gì không?"

Giản Linh trả lời: "Đánh cược xem ai có thể ngủ trên giường."

Hùng Đại nghe vậy cong môi: "Hai người thật là nhàm chán! Đánh cược ngủ trên giường làm cái gì? Muốn tôi xem, hai người đặt cược trên giường đi. Nếu Âu Tuấn thắng thì cô ngủ cùng anh ấy đi, còn nếu cô thắng anh ấy sẽ lên giường với cô. Điều này tuyệt hơn đó, và nó có thể khiến tình bạn xếp thứ nhất thi đấu xếp thứ hai rồi, phải không? "

Giản Linh nắm chặt tay khi nghe những lời này, các khớp ngón tay kêu răng rắc, đôi mắt trong veo lạnh lùng, u ám nói: "Mập à, anh mấy ngày nay bị căng cơ à muốn tôi xoa bóp cho anh không?"

Hùng Đại vô cùng hợp tác, co người trốn phía sau Âu Tuấn, đẩy Âu Tuấn về phía Giản Linh, sau đó hét lên: "Âu Tuấn! Che cho tôi!"

Sau đó anh ta thò đầu ra từ phía sau Âu Tuấn nói với Giản Linh: "Cô buông anh ấy ra, cơ bắp anh ấy chắc nhất, một thân toàn là cơ bắp, không những dễ nhìn mà còn sờ rất thích nữa!"

Giản Linh nhướng mày: "Sờ anh ấy, anh ấy liền nói muốn thu tiền."

Hùng Đại duỗi tay đập Âu Tuấn một cái: "Anh nhìn anh đi, thật nhạt nhẽo, không phóng khoáng tí nào!” Anh quay đầu lại nói với Giản Linh: "Bé Năm, tôi trả tiền, để cô chạm vào anh ấy với giá 700 ngàn."

Giản Linh mỉm cười: "Con số này thật là may mắn."

Cả ba cùng đi vào trường bắn, đi đến kho súng.

Ngay khi bước vào khi súng, Âu Tuấn và Giản Linh lập tức trở nên nghiêm túc.

“Dài hay ngắn?” Giản Linh cầm khẩu Colt trên tay, quay lại nhìn Âu Tuấn.

“Tùy cô.” Âu Tuấn không quan tâm đến điều này, anh không kén chọn lắm, súng dài hay súng ngắn đều thuận tay.

Hùng Đại đứng bên cạnh nói: "Hai người cũng xem như là đối thủ của nhau. cứ súng ngắn trước ngắn sau, đến địa điểm huấn luyện hoang dã có mục tiêu cố định và mục tiêu di động, còn có mô phỏng các chướng ngại vật."

Âu Tuấn vẫn mặc kệ, cũng không có ý kiến

gì, khi anh còn ở trong quân đội, đây là những nội dung anh luyện tập hàng ngày.

Anh khá tò mò về trình độ của Giản Linh.

Giản Linh nhướng mày khi nghe những lời đó, gật đầu: "Được."

Thế là hai người chọn súng rồi đến địa điểm, những thứ như bắn tỉa đương nhiên là không có trường bắn dành cho nó, cho dù gia đình Hùng Đại có lai lịch cũng không thể đảm đương nổi.

Vì vậy cho dù súng lục và súng trường, cả hai cái đều có mục tiêu cố định và mục tiêu di động mỗi vòng, sau đó là hỗn hợp mục tiêu di chuyển và mục tiêu cố định kết hợp với các chướng ngại vật. Đếm là sáu vòng.

Tạm thời cho dù là kỹ thuật bắn súng như thế nào, nếu là một cô gái nhỏ ngoan hiền, sau sáu hiệp đã không thể theo kịp thể lực, đừng nói đến chuyện bắn súng.

Giản Linh bắt đầu trước, Âu Tuấn và Hùng Đại ở trên đài, mỗi người cầm một chiếc ống nhòm.

Phải nói rằng chỉ sau vài phát bắn của Giản Linh sau trận đấu đầu tiên, về cơ bản Âu Tuấn có thể thấy được trình độ của cô.

Nghĩ đến nhiệm vụ bắn tỉa mà cô đã nói hôm trước, anh không chắc về cô nên đã tự mình đến. Cô thực sự có đủ tư cách để nói điều này.

Động tác rất mạnh mẽ và nhanh nhẹn, trực giác nhạy bén, phán đoán táo bạo, tâm lý bình tĩnh.

Cô có tất cả những phẩm chất mà một tay súng cừ khôi cần phải có.

Thật sự khá khó tìm được.

Hùng Đại nói: “Âu Tuấn, anh có thể đánh bại cô ấy. Nhưng cô ấy cũng không tệ, cuối cùng anh ở trong quân đội, khi chạm vào súng và được đào tạo rất nhiều. Nếu như Giản Linh có thể có huấn luyện giống anh, khẳng định là ngang tài ngang sức với anh.”

Âu Tuấn gật đầu, anh không nghĩ rằng đó là điều xấu hổ, bởi vì Giản Linh quả thực rất xuất sắc, người xuất sắc nên được công nhận.

Âu Tuấn thậm chí không biết điều đó, trong mắt của anh đầy tán thưởng.

Hùng Đại liếc anh một cái, sau đó cười: "Hai người nhanh chóng kết hôn đi."

Âu Tuấn quay lại nói: "Với cô ấy? Rửa cái bát mà đập vỡ mất ba cái... Tha cho tôi đi."