Chương 16: Nhiều lần không phụcÔng cụ Âu nhẹ nhõm thở dài một hơi, đứng dậy, đi tới dùng sức nắm tay của Giản Linh.

"Bé Năm, là gia đình của lão Âu chúng ta thiếu nợ cháu. Nếu từ nay thằng bé dám bắt nạt cháu dù chỉ một chút, cháu chỉ cần nói cho ông biết, ông sẽ không tha thứ cho nó."

Giản Linh cười nhẹ: "Cái kia không nghiêm trọng như vậy đâu ạ, cũng không phải là ai có thể bắt nạt Giản Linh cháu đâu."

Âu Xa Phương nói: "Thủ tục nhập cảnh những thứ kia, ông sẽ bảo người giải quyết thỏa đáng."

Giản Linh gật đầu, nói rằng thủ tục nhập cảnh là một chuyện, cô còn phải đào tạo trước làm công việc cho một người theo chủ nghĩa duy vật không tin vào Chúa, cần phải để cho anh biết một chút, trên đời này có rất nhiều điều không thể tưởng tượng nổi.

Doãn Mộ Hoa cầm lấy khăn tay lau đi nước mắt, lúc này mới nghiêm túc nói: "Tuy nhiên, cháu và bà đều hiểu bệnh tình của thằng bé, chính là vì định mệnh của thằng bé mới xuất hiện, có cháu bên cạnh, sức khỏe của thằng bé không xấu đi được. Nên là…"

"Cháu biết rồi, bà nội đừng lo lắng, cháu sẽ không nói với anh ấy.” Giản Linh gật đầu.

Hai vị trưởng lão cuối cùng cũng an tâm.

Khi Giản Linh bước ra khỏi phòng sách, cô thấy lòng mình nặng trĩu, và nhìn thấy Âu Tuấn đang ngồi trên đi văng, đang thờ ơ nghịch ấm trà bằng đất sét màu tía.

Đi-văng là một loại ghế có cấu tạo dài và rộng, có lưng dựa, có tay vịn hoặc không. Nhưng kê thấp, thường được lót đệm để ngồi và đặt ở phòng khách. Đi văng được sử dụng để ngả lưng và dành cho tối đa ba người ngồi cùng một lúc.

Đôi mắt cụp xuống, góc nghiêng nhìn rất đẹp.

Liếc mắt nhìn thấy cô, anh liền đảo mắt nhìn lại cô.

Giản Linh bước đến chỗ anh và đứng yên, nhìn xuống người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.

Âu Tuấn dương mắt lên hỏi: "Cuộc nói chuyện như thế nào rồi? Ông nội có đồng ý không?"

Giản Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi, sờ đầu Âu Tuấn như sờ đầu cún, tóc được cắt ngắn đâm vào tay, nhưng không hiểu sao sờ rất thích.

Âu Tuấn trả lời với những gì cô đã nói trước đó: "Sờ cái gì, sờ nữa là thu tiền đó."

Giản Linh thở dài: "Âu Tuấn, xin lỗi, tôi nhìn thấy tương lai của anh... phải đi theo tôi rồi. Đến đây, gọi tiếng đội trưởng Giản tôi nghe xem."

Sắc mặt Âu Tuấn cứng đờ, không thể ngồi yên, đứng dậy lao vào phòng sách của ông cụ.

Anh bước vào phòng sách của ông cụ nói gì đó, Giản Linh không biết.

Nhưng anh đi vào không được bao lâu, rất nhanh bị ông cụ rút cây gậy trúc ra đánh, mặt mày chán nản.

Đi đến trước mặt Giản Linh, sắc mặt vẫn rất khó coi, giọng lạnh lùng nói: "Giản Linh, tôi tin cô vô ích rồi."

Giản Linh nhún vai: "Tôi đã nói tất cả rồi, tôi sẽ đến nói chuyện, nhưng tôi không thể đảm bảo kết quả."

Âu Tuấn không nói gì, bước ra ngoài mà không nhìn lại.

Giản Linh khẽ thở dài, vươn tay xoa hai má của mình, tự lẩm bẩm một mình: "Người tốt không dễ làm, tôi mắc nợ ai? Nếu không nhìn thấy anh lớn lên đẹp, anh nhìn tôi quen anh không…."

Giản Linh nghe thấy tiếng động cơ khởi động bên ngoài, thầm nói với lòng mình rằng cô sẽ không thể lái chiếc Hummer trở về thành phố rồi.

Cô cũng không vội, đi vào phòng sách để tạm biệt hai vị trưởng lão. Cũng nhận được không ít thu hoạch.

Sau đó Giản Linh mới rời đi, vốn dĩ cô nghĩ rằng Âu Tuấn đã tức giận nên bỏ cô đi trước rồi.

Vừa ra khỏi nhà thì nhìn thấy chiếc Hummer vẫn đỗ ở vị trí ban đầu, đã tắt máy.

Âu Tuấn dựa vào xe tay kẹp một điếu thuốc, anh cúi đầu nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, thản nhiên dùng mũi giày chà xát xuống đất.

Nhìn thấy Giản Linh đi ra, Âu Tuấn mới đột nhiên cau mày không vui nhìn cô: "Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ ăn cơm xong mới đi."

“Không phải anh rời đi trước sao?” Giản Linh có chút kinh ngạc.

Âu Tuấn cong môi nói: "Ngốc. Cô không có lái xe qua, tôi đi trước, cô làm sao trở lại thành phố?"

Giản Linh hỏi lại: "Anh không... tức giận sao?"

Âu Tuấn mím môi im lặng một lúc rồi mới nói: "Rất tức giận. Nhưng chuyện này nói cho cùng cũng không phải lỗi của cô, tôi cũng không đến nỗi không phân rõ đúng sai…"

Âu Tuấn chưa kịp nói xong thì đã thấy Giản Linh để hai tay ra sau lưng, không thể không cau mày hỏi: "Cô chắp hai tay sau lưng làm gì vậy? Đang cầm cái gì vậy?"

Giản Linh khẽ cắn nửa môi, lắc lư đi qua, chỉ là không muốn anh nhìn thấy thứ mà cô đang giữ sau lưng.

Nhưng Âu Tuấn đã sải bước tới và nắm lấy vai cô, xoay người cô lại và thấy thứ cô đang mang sau lưng - cây gậy có khắc chữ “Chuyên đánh Âu Tuấn”.

“Giản Linh, cô..!” Âu Tuấn hung dữ nhìn cô chằm chằm, xoay người kéo cửa ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời đi.

Giản Linh nhanh chóng nhào vào ghế phụ: "Này...! Không phải nói không giận tôi sao? Không phải nói anh rời đi trước, tôi trở về thành phố như thế nào sao?"

"Tôi coi cô bay về bò về! Xuống xe đi! Không chở cô nữa!" Âu Tuấn tức giận nói, anh cảm thấy vừa rồi mình ăn quá nhiều không nỡ để cô lại ở bên trong.

Giản Linh nhanh chóng nắm lấy cánh tay anh và nói: "Đừng mà, đây cũng không phải là tôi chủ động yêu cầu. Ông nội cứ khăng khăng đưa cho tôi “Thượng phương bảo kiếm” này! Nói để tôi gϊếŧ chém hôn quân chém nịnh thần..."

Âu Tuấn: "Ở trong mắt ông cụ tôi là kẻ nịnh thần?"

Trên thực tế, những lời ban đầu của ông cụ là – cây gậy này cháu giữ lấy, không chấp nhận được thì đánh.

Sau đó, cô vui vẻ cầm lấy nó nói, ahh, điều này tốt, điều này tốt.

Âu Tuấn vẫn đang cau mày nhăn mặt, nhưng trên cánh tay nhiệt độ ấm áp của lòng bàn tay cô truyền đến một cách rõ ràng.

Anh cau mày: "Buông tay ra, thắt dây an toàn đi."

Giản Linh miễn cưỡng rời đi, bóp nhẹ cánh tay của anh trước khi buông ra, cảm giác rất tốt, đường nét cơ bắp này hoàn toàn tuyệt vời!

Lúc này cô mới ngoan ngoãn thắt dây an toàn, rồi cẩn thận từng li từng tí đeo cây gậy bảo bối vào bên cạnh chân mình.

Âu Tuấn không khỏi cảm thấy rằng khuôn mặt của mình... cũng đã không còn cần nữa, quên đi lịch sử đen tối.

Nhưng bằng chứng lịch sử đen tối còn ở trong tay cô.

Đừng nói rằng cô không phải là một cô gái nhỏ ngoan hiền tốt bụng mà anh muốn, ngay cả khi đúng như vậy, Âu Tuấn cũng cảm thấy mình không còn mặt mũi trước người phụ nữ này.

Xe chạy ra khỏi khuôn viên khu quân sự.

Thấy rằng Giản Linh có thể ngủ ngay khi lên xe và khi dừng ở một nơi thì thức dậy, kỹ năng này cần được phát huy.

Khi mí mắt cô rũ xuống, Âu Tuấn đột nhiên hỏi: "Người trong đài phát thanh ngày hôm đó có phải là cô không?"

Âu Tuấn nghe thấy những gì ông nội nói khi lao vào phòng sách, anh vẫn không dám tin vào điều đó.

Giản Linh giật mình, tỉnh táo hơn.

"Hả? À, là tôi." Cô gật đầu, đưa tay xoa mũi, tinh quái hỏi: "Thế nào? Đội trưởngGiản có người hâm mộ à?"

"Đức hạnh..." Âu Tuấn liếc nhìn cô. "Trúng mục tiêu quan trọng từ trước đến nay vẫn khó hơn tránh mục tiêu quan trọng. Hơn nữa, đối với tình huống ngày hôm đó, tầm nhìn đó, nếu không phải tôi, thay đổi bất kỳ tay bắn tỉa nào, cô đưa ra yêu cầu như vậy, người ta có thể thầm mắng cô ngốc đó."

"Cho nên tôi không hỏi anh có chắc không, anh nói ta chắc chắn 10% tôi mới ra tay, anh phải nói không chắc, tôi chỉ tự biết thở dài."

Giản Linh không cảm thấy điều đó có gì không ổn, cô chỉ đạo hành động nên đương nhiên cô phải đưa ra các biện pháp đối phó để giảm thiểu thiệt hại.

Hơn nữa, giáo viên dạy hóa bị những linh hồn ma quỷ vốn dĩ vô tội nhập, nếu vẫn mất mạng thì không phải quá đáng sao?

Nghe được Giản Linh lời nói, Âu Tuấn nhướng mày, xấu xa hỏi: "Ồ, nghe lời của cô, rất tự tin về kỹ thuật bắn súng nhỉ?"

Giản Linh cũng nhướng mày, tùy tiện nói toạc ra: "Ừ, không phục?"

Âu Tuấn phanh gấp, xe dừng ở giữa đường, quay đầu nhìn Giản Linh: "Được rồi, đánh cược quyền sử dụng giường lớn đi, thế nào?"

Giản Linh vỗ vỗ hai tay: "Đi đi! Đội trưởng Giản mà sợ anh sao?"