Chương 16: Hai kiếp oan nghiệt

Lúc này tại nhà Hoàng Cảnh Minh, anh thong thả đi vào nhà, nét mặt vô cùng thoải mái, giống như anh vừa chút bỏ được một gánh nặng bấy lâu nay.

Vừa ngồi xuống ghế anh đã hỏi Tú Uyên đang làm gì.

Ông quản gia với vẻ mặt lúng túng, vầng trán cũng đã đổ đầy mồ hôi lúng túng, lắp bắp nói.

- Thiếu… Thiếu Phu Nhân trốn rồi.

Cảnh Minh nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh, tức giận hỏi.

- Đi từ khi nào?

- Sáng nay thưa Thiếu Soái.

Anh tức giận, quát lớn.

- Bao nhiêu con người ở đây, canh giữ một người cũng không xong, tất cả là bù nhìn sao?

Không một ai dám lên tiếng, chỉ cúi đầu sợ hãi lắng nghe.

Hạ Chi nghe thấy tiếng quát lớn cũng từ trên lầu, lả lướt bước xuống, dáng vẻ vô cùng kiêu sa.

Đột nhiên ánh mắt của anh hướng về Hạ Chi, khiến bà ta giật thót, nhưng rồi cũng chấn tĩnh lại, nhìn thấy ánh mắt sắc bén như dao của anh, Hạ Chi thở dài một cái rồi nói.

- Được rồi, được rồi, con đừng nhìn ta như vậy. Chuẩn bị ít đồ, ta tìm vợ cho con.

Lúc này Tú Uyên đã chạy vào trong ngôi đền, mọi thứ xung quanh là một màu đen tối, cô đọc thần chú triệu hồi 3 ngọn lửa nắm giữ sinh mệnh để thắp sáng, nào ngờ vừa triệu hội lên thì 1 ngọn bị dập tắt ngay lập tức.

Hoảng quá Tú Uyên vội thu hồi lại, bởi nếu bị ma thổi tắt cả 3 ngọn lửa ấy thì chắc chắn sẽ chết.

Cô lại tiếp tục mò mẫm trong bóng tối, không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở không đều của cô, tiếng bước chân và cả tiếng tim đập.

Một cái bóng trắng vụt qua sau lưng Tú Uyên, theo quán tính cô ngoảnh lại nhìn, nhưng không thấy gì cả, cố gắng trấn an bản thân rồi lại bước tiếp, đến đây rồi cô không thể quay lại được nữa.

Một con ma nữ từ đâu treo ngược người đung người xuống phía trước mặt Tú Uyên, làm cô giật mình nhanh chóng lùi lại, tóc nó dài cả 4 mét cứ nghoe nguẩy trên không trung như những con rắn, miệng của nó ngoác lên tận mang tai, hai hốc mắt đen ngòm còn phát ra tiếng cười khanh khách rất đáng sợ.

Không hiểu sao khung cảnh lúc này lại dần hiện rõ lên, càng lúc càng trông thấy rõ hơn, Tú Uyên vội lùi lại bản thân sau lưng bỗng chạm vào thứ gì đó, cô xoay người lại đó chính là Trung Sinh.

Tú Uyên kinh ngạc.

- Thầy… Là thầy sao?

Một giáo đường hiện lên, bỗng chốc Trung Sinh trước mặt cô lại là một chú rể, và phía sau cô không còn con ma ấy nữa mà là một cô dâu rất xinh đẹp.

Trung Sinh đi xuyên qua người cô, giống như cô là vô hình vậy, tiến về phía cô dâu.

Chuyện này là thế nào?

Một tiếng “Rầm” Một người đàn ông cũng mặc vét bước vào, trên tay còn cầm một con dao sắc bén, khuôn mặt dữ tợn hét lớn.

- Nhược Mộng, em là lấy hắn, tôi sẽ gϊếŧ chết hắn.

Nói xong hắn cầm con dao chạy nhanh đến, Tú Uyên bành hoàng, ngơ ngác, hắn xuyên qua người cô, một tiếng hét chói tai vang lên khiến Tú Uyên không cự lại được phải lấy tay bịt lại.

Lúc sau mở mắt, khung cảnh lại tiếp tục thay đổi, lần này lại là một yến tiệc sa hoa, Tú Uyên đứng giữa chính điện vẫn đang không hiểu chuyện gì, thì một giọng nói của một nữ nhân lên tiếng.

- Đem hắn lên đây.

Phía trên chính là một nữ vương rất xinh đẹp nhưng nhìn có vẻ rất biếи ŧɦái, ánh mắt da^ʍ tà, xung quanh còn có vô vàn các mỹ nam vây quanh nịnh hót, điều lạ ở đây chính là nữ làm chủ, nam là nô giống như nữ nhi quốc vậy.

Sau đó 4 người phụ nữ cao to bước vào, trên tay mỗi người còn khênh một người con trai đang bị đóng trói, nhét dẻ vào miệng dẫy giụa trên bàn, hai hàng nước mắt không ngừng chảy ra, trông thật đáng thương.

Nữ Vương uy quyền lên tiếng.

- Đây là vương phu, mỹ nhân hàng đầu mà ai ai cũng ao ước, hôm nay ta sẽ đem tặng hắn cho tất cả bá quan ở đây, cứ việc làm gì thì làm, ngay tại đây, kẻ nào không làm. Gϊếŧ.

Chữ gϊếŧ được nhấn mạnh khiến tất cả không dám kháng lệnh.

Cô đứng xem mà cũng không thể nhịn được sự tức giận, muốn lao đến nhưng cơ thể cô không thể chạm, người con trai ấy gào hét, vùng vẫy trong tuyệt vọng khi bị cả chục nữ nhân đi đến xé áo, rồi làm nhục.

Khóc không lên tiếng, ánh mắt đáng thương cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía nữ vương, nhưng nữ vương mặt vẫn lạnh lùng, không biến sắc ngược lại còn cười rất mãn nguyện.

Cuối cùng bị đám nữ nhân cưỡиɠ ɧϊếp đến chết.

Tú Uyên lúc này giận lắm, nhưng cô chả thể làm được gì, hai tay siết lại thành nắm đấm, bật cả máu.

Khung cảnh lại bị bóp méo một lần nữa, lần này lại chính là thôn làng của Trung Sinh, cô bất ngờ khi thấy một cảnh tưởng vô cùng đáng sợ.

Những người dân ở đây, đôi mắt của bọn họ mang trong đó là sự giận giữ, đầy sát khí, một cô gái thảm thương bị đóng đinh vào tứ chi trên bàn hiến tế, cô gái ấy không ngừng khóc lóc, nhưng những dân làng ấy nhẫn tâm lột da của cô gái ấy, sự đau đớn đến khϊếp sợ.

Tú Uyên bịt miệng vì sự kinh hãi này, điều làm cô ngạc nhiên hơn lại chính là một người đàn ông ,nói chính xác hơn là một thi thể đang được khâu vào bởi da của cô gái vừa bị lột ấy, đến đây Tú Uyên bắt đầu hiểu ra gì đó.

- Nguy rồi, đây chính là oán niệm, là chấp niệm quá sâu của con quỷ ấy trong 2 kiếp không thể đi đầu thai và nó đang muốn hồi sinh.

Tú Uyên vội cắn đầu ngón tay, vẽ một vòng tròn máu xung quang người, miệng đọc thần chú, vừa đọc được một ít thì cảm giác giống như cái gì đó bay về phía Tú Uyên, một sát khí hướng về cô.

“Xoẹt”

Có thứ gì đó vừa bay vào vòng tròn máu mà cô vẽ ra, nó chạm vào như bị bốc cháy, một ít rồi lại một đống ầm ầm kéo đến.

Vòng tròn trụ không nổi, một vết nứt rẽ ra, rồi nổ tung, một vật cứng không thể xác định bay thẳng vào đầu Tú Uyên, khiến cô ngã ra đất ngất lịm đi, máu trên trán cũng theo đó mà chảy ra, thu hút rất nhiều thứ kỳ quái.

Từ trong bóng tối, những con mắt đỏ như máu chớp chớp liên tục, đăm đăm nhìn Tú Uyên.