Chương 48: Hồ ly (2)

Thẩm Thu đi dọc theo con đường Cố Yến Thần vừa đi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mấy quả lê vàng óng cách đó không xa, cô đi theo hướng mấy quả lê, nhưng đi được vài bước, lại thấy mấy quả lê kia ở rất xa.

Cô chợt nhận ra có gì đó sai sai, giống như đang có một sự sắp đặt nào đó để lừa cô đến vậy!

Nhưng tinh linh này cũng không có ác ý, chắc là đang nghịch ngợm, sẽ không hại người. Nếu suy đoán của cô chính xác, thì bọn chúng đang trêu đùa con người, Kiều Dương với Cố Yến Thần có lẽ vẫn còn lang thang trong núi, còn bọn chúng thì xem trò vui.

Cô sờ cằm, nhìn bốn phía, chợt nheo mắt lại, chỉ thấy một tia lửa đỏ rực vừa biến mất trong tán cây xanh vàng.

Cô kéo sườn xám lên, lấy một cây kim trong túi gấm buộc ở chân, đang định ném cây kim, lại vô tình nghe thấy một âm thanh yếu ớt.

“Thẩm Thu?! Là em à?”

Là giọng Cố Yến Thần?

Thẩm Thu kinh ngạc, đi theo tiếng nói, chỉ thấy một cái bẫy sâu, còn Cố Yến Thần đang ngồi dưới đó.

Xem qua thì đây chắc là một cái bẫy do thợ săn giăng, phía trên được phủ rất nhiều lá cây, người bình thường sẽ không nhìn ra.

Chắc Cố Yến thần đã vô tình ngã xuống lúc gặp ma đập tường.

Cái hố rất sâu, cao gần hai mét, nếu con mồi rơi vào đó chắc chắn không thể thoát ra được.

Cố Yến Thần đang ngồi trên tảng đá dưới đáy hố, hình như chân bị thương.

Thẩm Thu nhẹ nhàng nhảy xuống, thấy bộ dạng chật vật của Cố Yến Thần, không khỏi bật cười: “Thiếu soái? Bị thương ở đâu?”

Cố Yến Thần cau mày: “Chỉ bị va một chút thôi, không sao cả.”

Thẩm Thu cười: “Thật sự không sao? Anh thử đi mấy bước xem?”

Cố Yến Thần trừng mắt nhìn cô, biết rõ chân anh bị đau, không đi được rồi còn chọc.

Thẩm Thu hả hê ngồi trước mặt anh, vén ống quần lên xem, quả nhiên mắt cá chân bị thương rồi, bị đá nhọn cắt chảy máu, khớp xương thì sưng tấy.

“Để tôi băng bó cho anh, Thiếu soái chịu đựng chút.” Cô nhẹ nhàng đặt tay lên mắt cá chân anh, cảm giác mềm mại khiến trái tim anh rung động.

Nhìn dáng vẻ xinh xắn đáng yêu của cô khi cúi đầu, mái tóc đen dài bồng bềnh, thật khó để tưởng tượng cô vậy mà lại là một thầy pháp, cái gì cũng làm được.

Cô rút chiếc khăn trắng như tuyết từ trong lòng ra, lau máu trên chân anh, quấn lại rồi thắt nơ như lần trước.

Lần này, Cố Yến Thần không hề ghét bỏ, ngược lại trong lòng còn cảm thấy ấm áp.

Mặc dù từ chối lời cầu hôn của anh, nhưng cô vẫn đối xử với anh rất tốt.

Nghĩ như vậy, tâm trạng vốn phiền muộn của anh đã trở nên nhẹ nhõm hơn.

Chân anh vẫn còn đau, không tự đứng lên được, Thẩm Thu đành phải tới dìu.

Anh vòng tay qua vai cô, như đang ôm cô vào lòng, mái tóc đen dài mềm mại chạm vào má anh, trong hơi ấm có mùi thơm nhè nhẹ.

Đột nhiên anh cảm thấy tim mình đập nhanh không kiểm soát được.

‘Thịch, thịch, thịch’

Thậm chí anh còn nghe thấy nhịp tim của chính mình, lại nghĩ cô đang ở gần như vậy, liệu cô có nghe thấy không?

Thật sự thì Thẩm Thu cũng nghe thấy, nhưng cũng không quan tâm, cô chỉ nghĩ người đàn ông này đang khẩn trương mà thôi.

“Kẹt” một tiếng, Thẩm Thu lập tức ngẩng đầu, nhanh chóng phi một cây kim.

“Ngao!” Có tiếng kêu, hình như có thứ gì đó đυ.ng trúng cây kim, nhưng rất nhanh đã biến mất trong rừng cây.

“Mẹ kiếp!” Thẩm Thu nghiến răng, “Chạy đi!”

Cố Yến Thần tò mò hỏi: “Đấy là cái gì?” Anh chạy nhanh quá, còn chưa kịp nhìn rõ.

“Hồ ly!” Cô chắc nịch nói, “Chắc chắn là hồ ly!”