Chương 39: Muốn cưới cô (1)

Dì bảy nghe vậy rất tức giận, đang định cãi lại, vừa ngẩng đầu lên liền thấy người hầu đang đỡ Nhị phu nhân đi tới, không khỏi bĩu môi.

“Tại sao không thể nói chuyện này? Chuyện này đối với thanh danh của Phủ Đại soái cũng có tốt đẹp gì đâu, sao không được nói?”

“Ba—!” Một cái tát giáng xuống mặt cô ta, Nhị phu nhân cười lạnh: “Không biết lớn nhỏ! Trong cái phủ này, ngoài Đại soái với Thiếu soái ra, các cô có quyền lên tiếng chuyện này hả!”

Dì bảy che mặt ấm ức, nhưng không dám lên tiếng. Mặc dù cô ta là người được nuông chiều nhất, nhưng hiện nay Nhị phu nhân lại là người có tiếng nói nhất, bên cạnh bà ấy còn có người, cô ta có đánh cũng không lại.

“Chuyện này tôi sẽ nói lại cho Lão gia, nếu mấy người còn dám nói luyên thuyên! Đến lúc đó, tôi sẽ bắt từng người một!”

Nói xong, Nhị phu nhân xoay người đi, mấy dì vợ lè lưỡi.

“Chỉ có quan lại mới được đốt lửa, còn dân chúng không được phép thắp đèn! Chỉ bà ta mới có thể!” Đợi bà đi rồi, dì bảy lại chêm thêm một câu.

Mấy dì vợ vội vàng ra hiệu cho cô ta im lặng.

Dì bảy tức giận nghĩ, không phải bà ta chỉ có một đứa con gái thôi sao? Kiêu ngạo cái gì? Cũng đâu phải có con trai?! Nếu sau này cô ta mà sinh được con trai, cô ta sẽ một cước dẫm chết con tiện nhân này!

Trong thư phòng Cố Hồng.

Sau khi nghe Nhị phu nhân kể, ông thở dài, bỏ điếu xì gà trên tay vào gạt tàn: “Ta sẽ nói lại chuyện này với nó. Haizzz, tìm ai không tìm? Nhiều thiên kim tiểu thư như vậy, không hiểu sao lại nhìn trúng Thẩm tiểu thư cơ chứ?”

Nhị phu nhân nhân cơ hội nói: “Người ta thường nói trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Sao ngài không nhân cơ hội này sắp xếp một cuộc hôn nhân cho Thiếu soái luôn, để cậu ấy hồi tâm, không gây rắc rối bên ngoài nữa, cũng hạn chế xôn xao dư luận.”

Cố Hồng gật đầu: “Nếu bà đã nói như vậy, chuyện này cứ quyết định vậy đi.”

Nhị phu nhân nghe vậy, mới yên tâm rời đi.

Không lâu sau, Cố Yến Thần vừa quay về đã bị gọi vào thư phòng.

Cố Hồng mặt lạnh nhìn anh, không buồn ngồi xuống.

Cố Yến Thần vừa nhìn mặt ông liền biết có gì đó không ổn rồi, ngồi xuống ghế hỏi: “Có chuyện gì ạ? Cha nói đi!”

Cố Hồng tức không nói nên lời: “Sao con lại thích Thẩm tiểu thư? Ta chỉ mời cô ấy đến ăn cơm, ở lại vài ngày với tư cách khách quý, ta chỉ muốn cô bé giúp ta, chứ không muốn làm con dâu ta, con hiểu không?!”

Cố Yến Thần thản nhiên nói: “Ngày nay, nam nữ bình đẳng, yêu đương tự do, con thích cô ấy là quyền tự do của con.”

Anh còn chưa nói hết câu, một cái gạt tàn đã bay vào đầu, cũng may anh phản ứng kịp nên bắt được.

“Con thích cô ấy?! Thật vớ vẩn! Lấy thầy bói? Về làm vợ bé?! Chuyện này truyền đi khắp thành?! Con định đem mặt mũi Phủ Đại soái vứt đi hết hả!”

Cố Hồng giận dữ gầm lên, đồ vật trên bàn đều bay về phía Cố Yến Thần.

Động tác anh nhanh nhẹn, 10 cái thì bắt được 7 8 cái.

“Con không để cô ấy làm vợ bé! Đêm qua không xảy ra chuyện gì cả!”

“Con còn dám nói?! Thề với trời đi!” Cố Hồng mới không tin.

“Con cũng nói như vậy với bài vị của mẹ rồi!”

Cố Hồng nghe được lời này, không ném đồ nữa, tên tiểu tử thối này lúc nào cũng chỉ yêu mẹ nó, còn dám nhắc đến bài vị ở đây, chắc là đang nói thật.

Ông bình tĩnh lại, châm một điếu xì gà khác, rít một hơi: “Vậy thôi! Đã vậy, sau này đừng đi tìm Thẩm tiểu thư một mình nữa. Chuyện đồn thổi này một thời gian nữa sẽ hết, về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa!”

“Cái gì mà đừng nhắc lại nữa?!” Cố Yến Thần cười lạnh, “Con muốn cưới cô ấy!”

“Cái gì?!” Cố Hồng giận đến nhảy dựng lên, tàn thuốc rơi xuống tay nhưng không có cảm giác.

“Chuyện tối qua đã truyền khắp thành phố rồi.” Cố Yến Thần nghĩa khí nói, “Con cũng không ngờ tới. Mọi người đều nói cô ấy là vợ bé, vì thanh danh của cô ấy, con muốn cưới cô ấy về làm vợ.”

Anh không nghĩ việc này lại gây kinh động đến mọi người như vậy, nếu đã vậy rồi, anh làm sao để cho Thẩm Thu chịu ủy khuất được. Cưới cô là cách tốt nhất.

Cố Hồng tức đến đỏ bừng, bình tĩnh nhìn anh một lúc, đột nhiên cởi giày ra, dùng hết sức đánh anh.

Cố Yến Thần bỗng lóe lên suy nghĩ.