Một tiếng ‘bịch’ vang lên, anh va vào kệ trưng đồ cổ, chiếc bình ngọc cổ trên đó rơi xuống cái ‘rầm’, vỡ tan tành.
Cố Hồng hết hy vọng, tức gần chết: “Anh bức tôi chết mất! Trong thành thiếu gì tiểu thư khuê các cho anh chọn lựa! Thế nào lại chọn đúng thầy bói?! Cmn, ta nuôi phải bạch nhãn sói* rồi!”
*白眼儿狼 (bạch nhãn sói): người tàn nhẫn, hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa.
Cố Yến Thần cũng khó chịu: “Cha mắng con bao nhiêu lần bạch nhãn sói rồi, chắc hẳn cha cũng rõ! Không bằng ngày mai, con đổi thành họ Bạch cho rồi!”
*Trắng trong tiếng Trung là 白 (bạch).
“Bạch... Bạch Bạch... Bạch nhãn sói…” Cố Hồng tức giận thở phì phò, định cởi giày ra đánh lần nữa.
Nhị phu nhân đang nghe lén bên ngoài chợt xông vào.
“Lão gia bớt giận! Lão gia bớt giận!” Bà nhìn bình ngọc vỡ vụn trên mặt đất, tan nát cõi lòng, nếu ông đánh nữa, đồ cổ trên kệ có khi không còn cái nào!
“Thiếu soái còn trẻ, chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. Ông xem, không phải hôm trước Kiều gia vừa cho người đem tư liệu của Kiều tiểu thư đến hay sao? Trong đó còn có một bức ảnh nhỏ, cho Thiếu soái nhìn chút, có khi Thiếu soái lại vừa mắt.”
Vị tiểu thư này chính là đứa con thứ năm của Kiều gia, do vợ cả sinh, năm nay 17 tuổi, đã từng đọc sách nước ngoài, đang tìm một người đàn ông phù hợp.
Kiều gia có mở một ngân hàng, cực kỳ giàu có, cưới một cô gái có xuất thân như vậy, rất môn đăng hộ đối.
Cố Hồng nghĩ nghĩ, thấy không tồi, quyết định đặt tư liệu lên bàn.
Trong bức ảnh, Kiều tiểu thư mặc chiếc váy kiểu phương Tây, vừa dễ thương vừa nghiêm túc, đúng như sự mong đợi của ông đối với con dâu tương lai.
Cố Hồng vừa nói vừa cầm tài liệu trên bàn, ném cho Cố Yến Thần: “Nhìn cho kỹ! Thế nào là môn đăng hộ đối! Một cô gái phù hợp như thế này, anh còn không muốn cưới, anh lại muốn cưới cái thể loại gì hả?!”
Cố Yến Thần lạnh lùng nhìn, không đưa tay nhận, tài liệu rơi xuống đất, văng ra, anh nhìn lướt qua chân dung Kiều tiểu thư, một tia nắng chiếu vào tấm ảnh, trông như cô ấy đang mỉm cười với anh.
Hừ! Lại là một Đại tiểu thư ra vẻ! Giống hệt Kiều Tam!
“Nếu cha ưng thì cưới cô ấy về làm vợ tám đi!” Dứt lời, anh xoay người ra ngoài.
“Đồ súc sinh! Biết thế ta sinh tảng đá còn hơn sinh ra con!” Cố Hồng ôm tim, cái này, bệnh tim lại tái phát mất.
Thẩm Thu đang thảnh thơi ngồi trước cửa hàng, không nghĩ tới vì mình mà Phủ Đại soái đang gà bay chó sủa.
Cô ung dung vuốt ve mèo, trong phòng truyền đến mùi thơm nức mũi.
“Mùi gì vậy ta?” Cô hỏi trong nhà.
Xảo Nhi cười tủm tỉm, bưng một đĩa bánh rán tới: “Chị Thu, em thấy trong bếp còn rất nhiều bột mì với đậu phộng, nên làm đồ ăn nhẹ cho chị ăn thử.”
Thẩm Thu nhìn qua, ôi, vàng óng, còn có đậu phộng giã nhuyễn nữa, thơm quá!
“Tỷ tỷ, chị ăn đi!” Bánh dâng lên tận miệng, Xảo Nhi còn rót thêm trà nóng: “Còn có trà hoa quả, em dùng hoa quả thừa làm đó!”
“Xảo Nhi nhà ta giỏi quá! Em cũng ăn đi!” Thẩm Thu ăn bánh uống trà, cô thấy mình giống như Lão phật gia vậy, thật hưởng thụ!
Xảo Nhi cười tít mắt: “Chị thích là tốt rồi!” Cô bé cũng gắp một miếng bánh cho vào miệng, trước kia cô bé từng làm món này cho chủ nhân ăn, bây giờ lại làm cho chị với mình ăn, cảm giác này thật tuyệt!
Cô bé kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi cạnh Thẩm Thu, thỉnh thoảng lại vuốt mèo, vừa ăn bánh vừa phơi nắng, thật hạnh phúc!
“Muốn đến Vương gia một chút không?” Thẩm Thu thần bí hỏi một câu.
Xảo Nhi sợ hãi, run rẩy: “Em không đi! Em chỉ muốn ở đây, em không đi!” Cô bé thực sự rất sợ, cái tên Vương thiếu gia kia giống như một con quỷ vậy.
Thẩm Thu nhìn bộ dạng đáng thương của cô bé, sờ sờ tóc: “Được, nếu em không muốn đi thì không đi! Không sao! Nhưng chị đoán, không lâu nữa, Vương gia sẽ cho người đến đây mời chị, chị phải đi một chuyến rồi!”
“Cô ấy không đi thì tôi đi!” Một giọng nói vang lên.