Chương 36: Ngủ một đêm (2)

Thẩm Thu đang cho Tom ăn cá, đột nhiên nghe thấy tiếng ‘xoảng’ giòn tan trong bếp.

Cô lo lắng, vội chạy vào xem, quả thật, một cái bát sứ đã vỡ tan tành dưới đất.

Cô đỡ trán, vẫn là không nên để Thiếu soái rửa bát! Đây là lỗi của cô!

“Cái bát này trơn quá.” Cố Yến Thần cau mày, hơi tức giận.

Thẩm Thu đành phải cầm lấy miếng giẻ trong tay anh, đẩy anh ra khỏi bếp: “Thiếu soái của tôi ơi, ngài ngồi yên đi! Chuyện này cứ để cho tôi!”

Chỉ rửa hai cái bát, mà anh đã đập một cái rồi, đúng là nhờ vả có khác!

Rửa bát xong, mặt Cố Yến Thần đen như đít nồi, rửa có mấy cái bát cũng không xong, mất mặt quá!

Anh móc trong túi ra mấy đồng đại dương, đặt lên bàn: “Anh đền cho em, nấy đủ không?”

Thẩm Thu lắc đầu, trả lại cho anh: “Không đến mức này đâu, anh cầm đi, sau này tránh xa nhà bếp của tôi ra là được!”

“Em…” Cố Yến Thần nghiến răng.

Anh vừa mở cửa, liền giật mình ngã ngửa.

Cái này……

Mới sáng ra, đã có hai đội quân xếp hàng ngay ngắn trước cửa, tất cả đều được trang bị vũ khí, do phụ tá Trương dẫn đầu.

Cố Yến Thần xuất hiện, đoàn lính lập tức cúi chào.

“Thiếu soái!” Âm thanh cực kỳ lớn.

Người đi đường tò mò nhìn qua.

Thẩm Thu vừa lộ mặt, đã thu hút sự chú ý của mọi người.

“Ây da! Có tin nóng!”

“Nghe nói Thiếu soái qua đêm ở đây hả?”

“Nhà nhỏ như vậy, mà cô nam quả nữ ở chung, chậc chậc chậc!”

“Quả là hồ ly tinh!”

……

Năm bà sáu cô ngạc nhiên, vừa hâm mộ, vừa khinh bỉ, biểu hiện rất đặc sắc.

“Chuyện gì đây?!” Cố Yến Thần nổi nóng, “Ai cho mấy người tới đây!”

Phụ tá Trương lo lắng nói: “Gần sáng, tin ngài bị ám sát đã truyền đến Phủ Đại soái. Ông chủ sốt ruột nên đã yêu cầu chúng tôi đến đây bảo vệ. Tôi nghĩ, ngài đang ở chung với Thẩm tiểu thư, chúng tôi đi vào không tiện, do đó đã cho người phòng thủ xung quanh, giống như bức tường sắt, đảm bảo không một con ruồi nào có thể lọt vào!”

“Thu lại đi! Để lại hai người, còn lại giải tán!” Cố Yến Thần ra lệnh, phụ tá Trương vội vàng chỉ huy.

Mấy chục người nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại phụ tá Trương cùng hai tên lính.

Anh quay lại nhìn Thẩm Thu một cái, cũng không xấu hổ như dự đoán. Dù sao cô cũng là con gái, qua một đêm như vây, cũng là ý muốn của anh, nếu làm tổn hại đến danh tiếng của cô, anh sẽ rất áy náy.

Bị nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu là một cô gái bình thường chắc hẳn sẽ rất mất mặt, nhưng nhìn lại cô, lại thấy cô không chút lo lắng nào, còn khá thoải mái.

Cố Yến Thần cười nhẹ, anh lo xa rồi, Thẩm Thu là ai chứ? Sao cô có thể giống người phụ nữ khác được?

Anh lên xe, phụ tá nhanh chóng lái đi, binh lính cũng lên theo.

“Đi đây!” Anh vẫy tay với cô, Thẩm Thu cũng vẫy lại, cười cười: “Tạm biệt!”

Xe đi rồi, ở lại chỉ còn vẻ mặt bàng hoàng của mấy bà tám hóng chuyện.

Bọn họ đã từng thấy rất nhiều kiểu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nhưng mà, cái kiểu vụиɠ ŧяộʍ công khai này vẫn là chưa gặp bao giờ!

Ôi! Mở mang con mắt quá!

Thẩm Thu dọn bàn ra ngoài, đặt ở cửa như thường lệ, không để ý đến biểu cảm của mọi người, thong thả ôm mèo bán hàng.

Người phụ nữ bán rau ở góc phố bắt đầu bàn tán.

“Cô ta mà cũng muốn gả cho Thiếu soái hả? Quang minh chính đại như vậy, nhìn bộ dạng cũng không giống làm chính thất cho lắm nhỉ?”

“Hừ! Nằm mơ! Thầy bói mà đòi cưới Thiếu soái? Chẳng phải là mơ mộng hảo huyền à? Tôi nghĩ cô ta định làm ngoại thất thôi! Mặc dù chỉ là ngoại thất, nhưng người kia là Thiếu soái đó, chẳng mất mặt chút nào! Người bình thường muốn còn không được!”

“Nhổ vào! Làm ngoại thất mà còn không mất mặt?”

“Nếu như Thiếu soái là người đàn ông của cô, cô có muốn không?”

Người phụ nữ đỏ mặt, cười nói: “Muốn chứ! Sao lại không muốn? Bảo bối đấy! Nhắc đến, lại làm cho người ta thật ghen tị!”

Đủ loại thảo luận truyền vào tai Thẩm Thu, kiểu gì cũng nói được, cô khẽ mỉm cười.

Chỉ là ngủ một đêm, đã gây động tĩnh lớn vậy sao? Haizz, mấy người này rảnh rỗi thật!

Dì Đỗ bán đồ khô bên cạnh, vừa bày hàng xong, nhịn không được nói: “Tiểu Thẩm à, nếu cháu thật sự muốn gả vào Phủ Đại soái, dì sẽ cho cháu một lời khuyên. Đó là cháu phải nghĩ cách sinh con cho dì, mẹ quý nhờ con, mặc dù chỉ là vợ bé, nhưng vẫn nở mày nở mặt!”