Chương 30: Lấy của người giàu chia cho người nghèo (2)

Nhưng nghĩ đến vừa rồi bản thân mình còn chế nhạo cô ấy như vậy, bây giờ lại muốn nhờ cô xem bói, chuyện này, thật sự rất xấu hổ!

Xem? Hay là không xem? Cô ta cực kỳ bối rối.

“Không xem nữa, tôi phải đóng cửa rồi! Phơi nắng đủ rồi, về nhà ngủ một giấc đã!” Thẩm Thu nói xong, lười biếng thu dọn biển hiệu.

“Rầm!” Một cái, một nắm đồng xu ném tới trước mặt cô: “Cô xem giúp tôi đi! Xem không đúng thì trả lại tiền đây!”

Thẩm Thu nhếch môi, hôm nay coi như khai trương vậy, dù sao cũng có một tên ngốc đến đây rồi!

“Sáng nay cô giẫm phải phân chó?”

“Cái này mà cô cũng xem ra được?!” Vẻ mặt Triệu tiểu thư kinh ngạc.

Thẩm Thu đảo mắt, cái này đâu cần xem, đống phân ở dưới chân cô ta bốc mùi thối chết đi được.

Nhưng Triệu tiểu thư lại thấy cô rất tài : “Còn gì nữa không?”

“Cô đưa tay ra cho tôi nhìn chút.”

Lần này Triệu tiểu thư ngoan ngoãn đưa bàn tay phải ra.

Thẩm Thu nhìn lướt qua đường chỉ tay của cô ta: “Gần đây tim cô đập nhanh còn hay khó thở, hơn nữa còn lo lắng đến mất ngủ.”

Triệu tiểu thư giật mình: “Đúng rồi! Có chuyện gì à?”

Thẩm Thu chậm rãi lắc đầu: “Không có, nếu nói theo Tây y, thì là do nước hoa không tốt, dẫn đến rối loạn nội tiết tố.”

Triệu tiểu thư không ngờ cô lại xem chính xác như vậy, mấy cái này mà cô cũng xem được, hơi bị cô thuyết phục, “Có cách nào chữa khỏi không? Tôi có cần đến bệnh viện không?”

Thẩm Thu lắc đầu, khóe môi nhếch lên: “Không cần đi bệnh viện đâu, hình như Triệu tiểu thư cũng hơn 18 tuổi rồi nhỉ?”

Cô ta gật đầu.

“Vậy giải pháp tốt nhất đó là——”

Cô ta nghiêng đầu đến nghe, mấy người đứng xem cũng vểnh tai lên.

“Tìm một người đàn ông để kết hôn!”

“Ha ha……”

Dứt lời, mọi người cười phá lên, cười đến nghiêng ngả.

.......

Mặt Triệu tiểu thư đỏ bừng, hận không thể tìm một cái hố mà chui vào.

Cô ta nổi cáu, trừng mắt nhìn Thẩm Thu: “Cái cô này, đây là tam tai mà cô nói đến sao?! Đây gọi là bỏ tiền tránh nạn cái gì hả!”

Thấy cô ta tức giận, Thẩm Thu xua tay: “Thôi thôi thôi! Bình tĩnh! Tam tai của cô bắt đầu từ nó đấy! Cô nói xem, có phải buổi tối lúc ngủ… cô thường bị bóng đè không?” Cô thấp giọng hỏi.

Triệu tiểu thư giật mình, cắn môi dưới, thẹn quá hóa giận, nhưng Thẩm Thu nói đúng, thật sự có chuyện đó...

Cô ta còn tưởng đó chỉ là một giấc mơ!

“Cái này... cái này có gây hại gì không?”

Thẩm Thu cười: “Cô nghĩ sao? Thật ra có một thứ gì đó đang muốn hãm hại cô, nó thử mấy lần rồi mà không được, có thể sẽ từ bỏ, nhưng một khi dương khí của cô yếu đi, thì cái kia có thể…”

Cô ta nhất thời bị dọa cho hoảng sợ, nắm lấy tay Thẩm Thu: “Cô cứu tôi với!”

“Tôi đâu dám!” Thẩm Thu lấy từ trong ngăn bàn ra một túi bùa, đặt lên bàn: “Chỉ cần lá bùa này, mọi lo lắng của cô đều có thể giải quyết triệt để! Của cô hết 20 đồng đại dương!”

“Cái gì?!” Triệu tiểu thư tức giận hét lên: “Cô gϊếŧ người à! Tôi cũng đâu bị ngu mà để cô lừa dễ vậy!”

Cô ta tức giận toan bỏ đi.

Thẩm Thu cầm túi bùa, chuẩn bị cất vào ngăn kéo: “Tôi cảm thấy mạng sống của tiểu thư rất quý giá, cho nên mới ra giá này, nếu là ăn xin thì tôi chỉ lấy một đồng thôi. Nhưng mà mạng tiểu thư sao có thể so với một người ăn xin được chứ? Ôi, không ai hiểu cho trái tim nhân hậu này cả!”

Lúc cô đang định ném túi bùa vào ngăn kéo thì có một bàn tay bất ngờ giật lấy: “Tôi mua! Mạng của tôi đương nhiên phải đáng giá hơn rồi! Chút tiền này đối với tôi chẳng là cái thá gì cả!”

Nói xong, cô ta lấy 20 đồng đại dương trong túi ra, không cam lòng bỏ thêm một ít đồng xu nữa: “Tiền boa của cô đấy! Hừ!”

Nói xong, kiêu ngạo kéo Lâm tiểu thư rời đi.

“Chậc, chậc!” Thẩm Thu nhìn mấy đồng bạc sáng chói, cầm một cái đặt trước môi thổi, âm thanh quả thực thật êm tai!

‘Ba —” một tiếng, cô ném mấy tờ tiền cùng đồng xu vào ngăn kéo, vị tiểu thư này đúng là tên ngốc nhiều tiền. Mấy đồng này cũng đủ để cô dùng một thời gian dài đó a!

Sau khi đám đông giải tán, dì Đỗ hỏi: “Này, Thẩm tiểu thư, lần trước dì thấy cháu bán túi bùa này cho người phố bên cạnh chỉ có 3 đồng thôi mà? Sao hôm nay lại đắt vậy??”

Thẩm Thu mỉm cười: “Dì à, dì không hiểu đâu. Ngày xưa mở tiệm thuốc người ta thường bán đắt cho người giàu, lấy rẻ cho người nghèo, có lúc còn miễn phí nữa, cái này gọi là lấy của người giàu chia cho người nghèo đó ạ, quầy xem bói của cháu cũng vậy, đây là một sự thật hiển nhiên!”

Dì Đỗ bừng tỉnh: “Thì ra là vậy! Chẳng trách! Vị tiểu thư kia, chắc hẳn không biết mình vừa bị cướp đâu!”

‘Bíp, bíp, bíp…’ Tiếng còi vang lên, trong xe vang lên một giọng nói: “Đúng là cướp của người giàu chia cho người nghèo thật!”

Thẩm Thu ngẩng đầu, cách cửa không xa có một chiếc mui trần đỏ đang đậu ở đó, người đàn ông trong xe thò đầu ra.

Hôm nay tóc anh ta được xịt keo bóng loáng, đeo kính đồi mồi, mặc sơ mi trắng, vest kẻ sọc, vừa nhẹ nhàng vừa sang trọng, đây không phải là Kiều Tam sao?

“Anh đến đây làm gì?”

Kiều Dương nhảy xuống xe, cười thần bí: “Tôi đến dẫn cô đi chỗ này.”