Chương 47 - Quyển 1 (Chính văn): Coi ả như kẻ ăn xin

Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Ghen - Chương 47 - Quyển 1 (Chính văn): Coi ả như kẻ ăn xin

Chương 47: Coi ả như kẻ ăn xin

Tác giả: Bát Tầm

Editor: Elain Diamond

Mộc Vãn nghe thấy tiếng của Mộc Cẩm Nhu, không khỏi để lộ ra một tia cười lạnh, nghe nói nàng cùng thiếu soái ra ngoài, cái vị tỷ tỷ này của nàng lập tức liền đứng ngồi không yên.

Mộc Cẩm Nhu vừa vào cửa liền cười ha hả, nha hoàn phía sau còn bưng mâm đồ ăn gỗ đỏ, phía trên bày rất nhiều ăn vặt lôi sa viên, vừa nhìn liền biết chính là vừa mới ra lò, vẫn còn mang theo khí hơi nóng hổi.

“Biết muội muội nhất định chưa ngủ, ta bèn gọi riêng phòng bếp làm một ít điểm tâm mới, lôi sa viên này dùng đậu đỏ Thông Châu mài bột, bên trong bao nhân mứt táo kỳ huyện, vừa ngon miệng vừa mềm mại, muội muội thích đồ ngọt, nhanh nếm thử một cái đi.” Mộc Cẩm Nhu cười cười, kêu nha đầu đem mâm đồ ăn đặt trên bàn, trong đôi mắt sáng như tuyết đẹp kia lộ ra ý cười thân thiết.

“Tỷ tỷ có tâm.” Mộc Vãn luôn luôn là đồ tham ăn, đưa đến bên miệng thứ tốt há có không ăn đạo lý, nàng duỗi tay nhéo một khối phóng tới bên miệng, một ngụm cắn đi xuống, đậu đỏ hương khí phác mũi, hạt mè hương vị hương thuần, quả nhiên là hợp nàng ăn uống.

“Nghe nói muội muội hôm nay cùng thiếu soái ra ngoài.” Mộc Cẩm Nhu ngồi đến đoan trang thục nhã, khi nói chuyện mặt mày đêu đang cười, “Buổi tối ở chỗ của thiếu soái có nghe anh ấy nhắc tới.”

Mộc Vãn nghĩ thầm, hóa ra là chạy tới khoe khoang với nàng a, tòa Thất Tinh biệt uyển kia của Lăng Thận Hành, thân chủ chính là nửa bước đều không có được bước vào, Lăng Thận Hành chán ghét thân chủ, thủ hạ nha hoàn quản sự của hắn tự nhiên cũng biết đến, cho nên nàng mỗi khi muốn xông vào, đều có người khách khí đem thân chủngăn lại ở cửa, thoái thác nói là thiếu soái đang bận công vụ bên trong.

Có một lần thân chủ nổi giận, còn cùng quản sự làm ầm lên, cào mặt người ta đến chảy cả máu, từ đó về sau, cửa Thất Tinh biệt uyển càng đóng chặt lại với thân chủ, thấy thân chủ tới, bọn hạ nhân ngày thường còn nói được vài lời khách khí nay liền không nhanh không chậm đóng chặt hết cửa lại.

Hạ nhân nào có lá gan như vậy, nhất định là được phía trên phân phó, mỗi lần đều làm thân chủ mất hết mặt mũi, thân chủ bị chọc cho một bụng ác khí, sau khi trở về liền lấy nha hoàn bên người xả cho hết giận.

Ác danh của vị Thiếu phu nhân này không chỉ lưu truyền trong đại trạch Lăng gia, ở trong vòng thượng lưu Liên Thành cũng là rất là “Truyền lưu”*.

*Nổi tiếng

So sánh với thân chủ mỗi lần đều bị sập cửa vào mặt, Mộc Cẩm Nhu ra vào Thất Tinh biệt uyển lại như cá gặp nước, bọn hạ nhân thấy ả đều là cung cung kính kính.

Mộc Vãn nhìn Mộc Cẩm Nhu khi nói chuyện tận lực che giấu đắc ý, không khỏi cười thầm một tiếng, Mộc Cẩm Nhu ả buổi tối đi đâu, bồi ai, có đánh rắm liên quan đến nàng.

Cắn một miếng lôi sa viên, Mộc Vãn cười hì hì nói: “Tỷ tỷ, màu da tỷ tỷ có chút đen, không thích hợp mặc loại sườn xám trắng này, trông ra lại càng đen.”

Mộc Cẩm Nhu không nghĩ tới Mộc Vãn thế nhưng không chút để ý ả khıêυ khí©h, ngược lại rất có hứng thú thảo luận chuyện ăn mặc với ả, ả tuy rằng nghê mỹ, lại có một chút khuyết điểm, da không đủ trắng nõn, so sánh với da như ngưng chi của Mộc Vãn, ả vẫn là đen hơn không ít.

Tục ngữ nói trắng che ba phần xấu, ả để ý nhất chính là màu da của chính mình, ra cửa luôn chát lên lớp phấn thật dày, chỉ là ban đêm không bôi phấn, ngược lại lại để cho Mộc Vãn nhặt cơ hội chê cười một phen.

Mộc Vãn như không thấy được sắc mặt xấu xí vặn vẹo của Mộc Cẩm Nhu, xoay người phân phó Thúy Quyên phía sau: “Ta để trong ngăn tủ kia một bộ sườn xám tơ tằm mẫu đơn văn đế đỏ sậm, từ lúc đặt làm đến giờ còn chưa có mặc qua, hôm nay cái vừa lúc đưa cho tỷ tỷ.”

Thúy Quyên động tác thực mau, đã cầm sườn xám lại đây, Mộc Cẩm Nhu tuy rằng trong lòng hoảng, cũng chỉ có thể cười tiếp được: “Vậy đa tạ muội muội.”

“Ta xem tỷ tỷ ngày thường trang điểm thập phần tố nhã, trên đầu đến một món trang sức cũng không có, nơi này của ta có mấy thứ mới mẻ từ phương Tây, đưa hết cho tỷ tỷ.” Nói lại kêu Thúy Quyên lấy một cái hộp trang sức gỗ đàn nạm vàng, đẩy cả hộp lẫn trang sức bên trong về phía Mộc Cẩm Nhu.

Mộc Cẩm Nhu tức khắc giận dữ, ả không phải mang nổi thứ tốt, bất quá là lão thái thái thích giản dị cần kiệm, ả mới chịu đựng không mặc vàng đeo bạc, thử hỏi có nữ nhân nào không muốn đem chính mình trang điểm xinh xinh đẹp đẹp đi hấp dẫn nam tử vừa ý chứ.

Mộc Vãn tặng cái này đưa cái kia, quả thực đã trực tiếp coi ả thành ăn xin mà bố thí.

#Chương này ứng với chap 51 bản truyện tranhThiếu Soái Mỗi Ngày Đều Ghen - Chương 47 - Quyển 1 (Chính văn): Coi ả như kẻ ăn xin