Chương 6: Tranh Nhau Đứng, Ai Sợ Ai?

Đương nhiên Hà Tiểu Nhiên hiểu rõ ý tứ của cô bé, cô gật đầu:

"Bây giờ ở bên kia chị vẫn chưa ổn định, chờ chị ổn định mọi chuyện rồi, sẽ cho mấy đứa ra ngoài ở."

Nói cho cùng là bởi vì nghèo.

Nếu có một chút tiền, đã không để bọn họ ở nhà họ Lâm chịu tội như vậy.

Thà kiếm tiền rồi tiêu, thì Hà Tiểu Nhiên tin chắc là kiếm tiền và tiết kiệm tiền, mới có thể giàu lên được!

Hà Thời an ủi Hà Tiểu Nhiên: "Chị, không vội, em và Hà Miêu còn chịu đựng được. Lâm Đại Tài còn dựa vào em để có được tiền, nên ông ta không dám đánh chết em đâu."

Cô bé nói chắc nịch, cô bé chịu đựng được Lâm Đại Tài quyền đấm cước đá, nhưng Lâm Đại Tài không được đánh Hà Miêu.

Hà Miêu cần chú ý rất nhiều thứ, hưởng gió phơi nắng đều không thể, đến ngay cả đồ ăn thức uống cô bé đều phải thử qua, mới dám cho Hà Miêu ăn.

Dì Chung kia là bà già ác độc, lúc nào cũng cố ý làm thức ăn cay, như muốn thay chủ nhân của mình bỏ đói Hà Miêu.

Sau khi chị dọn ra ngoài, dì Chung càng trắng trợn hơn, cô bé càng phải lãnh trách nhiệm bảo vệ Hà Miêu.

Hà Miêu so với Hà Thời lớn hơn một tuổi, nhưng hai người học cùng lớp, đều là lớp 11.

Hà Thời là học bá[1], Hà Miêu là học tra[2].

[1]học bá: chăm chỉ học cho nên điểm cao, [2] học tra: học cho có, điểm thấp

Ngoài ra, Hà Miêu còn là yêu quái đến trường.

Chỗ ngồi phải dựa vào tường không sát cửa sổ, không được quét hay lau nhà, giáo viên điểm danh thì người đáp lại luôn luôn là Hà Thời.

Nếu Hà Thời không đi học, nói chuyện Hà Miêu cũng là một vấn đề.

Việc học của hai cô bé, Hà Tiểu Nhiên cũng rất lo lắng.

Bệnh của Hà Miêu là cái động không đáy, mỗi tháng đều phải đi kiểm tra, từ da đến mắt không được để bị lộ ra ngoài.

Vì bảo vệ thị lực của Hà Miêu, mà tiền Hà Tiểu Nhiên đi làm thêm tháng trước đều tiêu vào làm một cái kính mắt cho cô bé.

Cũng may bản thân Hà Tiểu Nhiên không cần quan tâm đến ăn ngủ và sinh hoạt, mọi thứ đã có dì giúp việc trong nhà họ Chu lo liệu, cái gì cũng có, không cần cô phải tiêu tiền quá mức.

Trong lòng Hà Tiểu Nhiên suy nghĩ mọi chuyện mà cảm thấy có chút buồn rầu.

Tháng này không đi làm thêm, tháng sau làm sao có tiền đây?

Điện thoại di động trong túi chợt rung lên.

Hà Tiểu Nhiên không nghe.

Không còn cách nào, lỡ như sau khi nhận mà nói chuyện lớn quá, hai em gái nghe thấy sẽ lo lắng.

Hà Tiểu Nhiên cắt táo ra, đứa cho hai cô bé ăn, xong liền đứng dậy: "Chị đi ra ngoài một chuyến."

Đầu đội mũ bảo hiểm ngồi ở góc tối hơi nhúc nhích.

Hà Tiểu Nhiên: "Em đợi chút xíu nha, chị quay lại nhanh thôi."

Đi ra bên ngoài, Hà Tiểu Nhiên gọi điện thoại lại: "Sáng ngày mai đi, hôm nay tôi có việc bận rồi."

"Cô nghĩ dùng cách này có thể kéo dài thới gian sao?" Chu Trầm Uyên cười lạnh: "Cô cho là trốn đi thì có cơ hội sinh ra đứa nhỏ? Tôi cho cô biết, cô đừng có mơ!"

Âm thanh Chu Trầm Uyên nói chuyện và âm thanh trong điện thoại trùng vào nhau, giống như gần trong gang tấc.

Hà Tiểu Nhiên quay đầu lại, liền thấy Chu Trầm Uyên trầm mặt cầm điện thoại, đứng ở phía sau cách cô không xa lắm.

Cậu chủ trẻ tuổi tuấn tú, ở bệnh viện đầy hơi thở bi thương này, thật đúng là một phong cảnh đẹp mắt.

Chu Trầm Uyên lạnh lùng nhìn cô, cúp điện thoại: "Tôi tin chắc sáng mai, cô sẽ còn có cái cớ khác."



Hà Tiểu Nhiên vừa định mở miệng, thì nghe thấy Hà Thời ở trong phòng gọi:

"Chị, chị quên mang theo túi xách này!"

Ở cửa phòng bệnh, đầu đội nón bảo hiểm vươn cánh tay từ trong phòng ra, trên cổ tay còn lắc lư túi xách của cô.

Hà Tiểu Nhiên không nhúc nhích, cuối cùng đầu đội nón bảo hiểm cẩn thận ló nửa cái đầu nhìn xung quanh giống như ăn trộm.

Lông mày Hà Tiểu Nhiên nhíu một cái.

Cô nói với Chu Trầm Uyên: "Tôi nói chuyện với em gái một chút rồi đi theo anh, được không?"

"Không được."

Chu Trầm Uyên vỗ tay một cái, lập tức có người từ bốn phương tám hướng đi ra, bao vây Hà Tiểu Nhiên.

Mặc dù đầu Hà Miêu đang đội mũ bảo hiểm, nhưng Hà Tiểu Nhiên biết Hà Miêu trong mũ bảo hiểm sắp sụp đổ rồi.

Rõ ràng không dám gặp người, Hà Miêu vẫn ráng dịch chuyển bước chân.

Sợ hãi bước từng bước đi tới trước mặt cô, nói với giọng như mèo kêu:

"Chị, túi xách của chị~~~ "

Hà Tiểu Nhiên cắn răng, đi tới trước mặt Chu Trầm Uyên: "Nói một câu cũng không được sao?"

"Không được. Cô là người phụ nữ quỷ kế đa đoan” Chu Trầm Uyên cười lạnh: "Ai biết cô có thủ đoạn khác hay không?"

Hà Tiểu Nhiên nhìn thấy cơ thể Hà Miêu đang phát run, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của ông cụ.

"Chu Trầm Uyên! Anh nói xem nếu bây giờ tôi nói ông cụ là tôi đang mang thai, ông sẽ cao hứng hay là không vui đây?"

Cô giơ điện thoại di động cho Chu Trầm Uyên nhìn.

Điện thoại đang chuẩn bị gọi cho ông cụ.

Ánh mắt Chu Trầm Uyên ngưng lại: "Cô cho là nhà họ Chu thật sự quan tâm cô sao? Nếu không phải là..."

"Nhà họ Chu đúng là không quan tâm tôi nhưng nhà họ Chu có quan tâm đến đứa bé hay không? Đặc biệt, đứa bé này lại là của anh." Hà Tiểu Nhiên cho Hà Miêu một nụ cười trấn an.

Chu Trầm Uyên nhìn chằm chằm cô, trong điện thoại vang lên tiếng ‘tút tút’, Chu Trầm Uyên liền cuống lên.

"Hà Tiểu Nhiên, cô... còn không mau ngăn cô ta lại!”

Trong nháy mắt vệ sĩ ở xung quanh liền nhào tới Hà Tiểu Nhiên, cướp điện thoại di động của cô.

Đúng lúc này!

"Alo? Tiểu Nhiên? ... Là Tiểu Nhiên sao?"

Giọng nói của ông cụ vang lên trong điện thoại, mấy người cố gắng cướp điện thoại liền cứng đờ, không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Hà Tiểu Nhiên đặt điện thoại vào bên tai, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Trầm Uyên: "Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ngài..."

Sắc mặt Chu Trầm Uyên thay đổi, tức giận nắm lấy tay Hà Tiểu Nhiên, dùng ánh mắt uy hϊếp.

Bốn mắt nhìn nhau, Hà Tiểu Nhiên hất cằm của mình lên, một bước cũng không lùi.

Cô đương nhiên biết mình đối với nhà họ Chu chỉ là bia đỡ đạn.

Cháu dâu gì đó?

Đều là giả dối.

Ông cụ Chu chỉ là muốn lừa dối để qua ải ông trời, cứu bà cụ Chu thôi.

Hà Tiểu Nhiên sờ cái bớt ở trên mặt, hiện tại không cần phải đi bôi thuốc màu nữa.

Nhưng cũng may là lúc trước có cái bớt này.



Thầy tướng số nói, phải đi mười dặm trong phạm vi hướng tây bắc, tìm cô gái lớn hơn một tuổi, gương mặt có một bớt đen.

Trước đó sàng lọc được tổng cộng năm cô gái, và cuối cùng chọn Hà Tiểu Nhiên.

Không có nguyên nhân gì, chỉ là vì cô xinh đẹp nhất.

Một gia tộc lớn, trông mong nhất chính là có nhiều nhân khẩu[1], cô đánh cược nhà họ Chu rất xem trọng chuyện con cháu nối dõi.

[1] là đề cập đến gia đình có nhiều thành viên và thường là nam nhiều hơn nữ. (Nguồn: Baidu)

Ông cụ ở trong điện thoại hỏi: "... Tin tốt gì?"

Chu Trầm Uyên từ trong hàm răng phun ra ba chữ: "Không được nói!"

Hà Tiểu Nhiên lập tức nói: "Ông nội, ở trường cháu sắp tới sẽ phát học bổng, ngài muốn quà gì, cháu mua cho ngài nha!"

Chu Trầm Uyên thầm thở phào, buông tay cổ tay cô ra.

Hà Tiểu Nhiên dỗ dành ông cụ xong liền cúp điện thoại.

Lúc sắc mặt Chu Trầm Uyên đang tái mét, cô duỗi tay kéo cánh tay anh, nhìn Hà Miêu, nói: "Hà Miêu, đây là anh rể em đó!"

Đầu đồi mũ bảo hiểm đơ người ngay tại chỗ, mắt thường nhìn vào sẽ cho là bị bệnh sốt rét: "Chị, anh rể tốt..."

Ánh mắt Chu Trầm Uyên nghi ngờ rơi vào mũ bảo hiểm, trong phòng mà còn đội mũ bảo hiểm? Đây là do không còn mặt mũi gặp người?

Hà Tiểu Nhiên phất tay với đầu đội mũ bảo hiểm: "Em vào nói với Hà Thời, tối nay chị sẽ trở lại, em chăm sóc cho em ấy trước nha."

Đầu đội mũ bảo hiểm quơ quơ, nhưng Hà Tiểu Nhiên biết là cô bé gật đầu.

Đầu đội mũ bảo hiểm giống con con thỏ nhỏ nhát gan, chạy vào phòng bệnh.

Hà Miêu vừa đi, đồng thời Chu Trầm Uyên và Hà Tiểu Nhiên cũng ghét bỏ buông tay đối phương ra.

Chu Trầm Uyên chắp tay sau lưng, hừ lạnh: "Dẫn đi!"

Hà Tiểu Nhiên bị người đỡ cánh tay, hai chân vừa nhấc nhưng một bước cũng không chịu đi, người đỡ cánh tay sửng sốt.

Y tá định tiêm thuốc tê.

Hà Tiểu Nhiên từ chối: "Không tiêm."

Y tá sững sờ: "Không tiêm?"

Hà Tiểu Nhiên kiên trì không tiêm.

"Không tiêm sẽ hơi đau đó."

Đâu chỉ là hơi đau?

Mà là rất đau!

Hà Tiểu Nhiên nắm ga trải giường, không nói tiếng nào.

Y tá và bác sĩ phẫu thuật rất kinh ngạc.

Cô giải thích: "Tôi là người chịu được đau."

Ở ngoài phòng phẫu thuật, Chu Trầm Uyên vẫn đứng ở ngoài cửa không đi.

Thấy cô ra ngoài, anh dùng khóe mắt liếc cô một cái, ra vẻ cao cao tại thượng ngông cuồng tự đại.

Hà Tiểu Nhiên cảm thấy vô cùng chướng mắt, nói: "So với ngày đó, đau này có tính là gì. Móa, gặp phải tên tài xế mới, coi như tôi xui tám kiếp."

Chu Trầm Uyên nghi hoặc: "Lời này của cô có ý gì?"

Hà Tiểu Nhiên tà ác nở nụ cười: "Ý tôi là, đừng nói là cựu tài xế, cho dù là người mới, kỹ thuật của anh cũng quá nát!"