Chương 5: Quái Vật Nhỏ Đi Ra Ngoài

Hà Mỹ Phương vào phòng ngủ lấy ví tiền, run rẩy lấy hai tờ một trăm tệ ra.

Hà Tiểu Nhiên không nhận lấy mà nói: “Hay là tôi cũng đánh Lâm Tiểu Phú thành như vậy, rồi bà cầm hai trăm tệ đưa nó đi khám bác sĩ?”

Lâm Tiểu Phú là con trai của Lâm Đại Tài, Lâm Đại Tài còn một cô con gái nữa là Lâm Chiêu Địch, từ Chiêu Địch đồng âm với chiêu đệ, cuối cùng đúng là đã chiêu được Lâm Tiểu Phú.

Hà Mỹ Phương lại lấy thêm ba trăm tệ ra: “Đủ, đủ chưa?”

Trong ví có xấp tiền dày cộp, Hà Mỹ Phương không tiếc bỏ tiền ra mua quần áo mua túi xách, nhưng tiêu một xu cho con gái nuôi thì lại đau đứt ruột.

Hà Tiểu Nhiên đưa tay giật lấy ví tiền rồi lấy một ngàn tệ ra.

“Hà Miêu đâu?”

Hà Thời cúi đầu xuống, uể oải nói: “Bị em nhốt trong phòng rồi.”

Vừa rồi lúc bị đánh, cô bé sợ Lâm Đại Tài làm Hà Miêu bị thương nên nhân lúc hỗn loạn cô bé đã nhốt Hà Miêu lại.

Hà Tiểu Nhiên cầm lấy tiền rồi đi đến trước cửa căn phòng nhỏ ngăn cách bởi cầu thang, gõ cửa nói: “Hà Miêu, em ở trong phòng đợi, lát nữa chị sẽ đến đón em.”

Trong phòng vang lên giọng nói như con mèo nhỏ: “Dạ.”

Hà Thời bị đánh đập rất nặng, trên người có nhiều mô mềm bị bầm tím, gãy một cái xương sườn, còn bị chấn thương sọ não nhẹ.

Bác sĩ cảm thấy tình hình nghiêm trọng nên hỏi nguyên do.

Hà Tiểu Nhiên lạnh nhạt liếc cô bé, Hà Thời câm như hến, nóng vội nói rằng mình đánh nhau với bạn học.

Bác sĩ bảo Hà Thời nằm viện hai ngày, Hà Thời nhất quyết không đồng ý.

“Em không nhập viện đâu, em còn phải đi học nữa.”

Hà Tiểu Nhiên hỏi: “Có phải em không yên tâm về Hà Miêu không? Sợ lúc mình nhập viện thì Hà Miêu ở nhà bị người ta ức hϊếp đúng không?”

Hà Thời cúi đầu xuống nói: “Dù sao thì em cũng không nhập viện đâu.”

“Em lo rằng chị không có tiền sao?”

Hà Thời không lên tiếng.

“Em đã quên chị kết hôn với ai rồi à?” Hà Tiểu Nhiên nói: “Người giàu đó. Chẳng phải cái đám bạn bè của Lâm Đại Tài nói rằng nhà họ Chu là nhà giàu giấu mặt hay sao? Họ sống ở khu đất rộng ba trăm năm mươi ngàn mét vuông. Em cho rằng bây giờ chị thiếu tiền sao? Tiền tiêu vặt một ngày của anh rể em cũng có thể nuôi ba người chúng ta một năm luôn đấy, hiểu chưa?”

Lúc này Hà Thời mới ngẩng đầu lên: “Thật không ạ?”

“Lừa em làm gì chứ?” Hà Tiểu Nhiên liếc cô bé một cái.

“Vậy Hà Miêu phải làm sao đây ạ?” Hà Thời hỏi.

Khuôn mặt của cô bé sưng húp lên, Hà Tiểu Nhiên nhìn một lúc cũng không nhìn ra được biểu cảm trên mặt cô bé.



Từ nhỏ Hà Thời đã rất cứng đầu, nếu không vì cô bé xinh đẹp, tương lai rất có tiềm năng thì Lâm Đại Tài đã ruồng bỏ cô bé từ lâu rồi.

Bắt đầu từ khi cô bé biết chạy nhảy thì lúc nào cô bé cũng chống đối Lâm Đại Tài, vì thế mà trong ba người con gái nuôi, ngoại trừ Hà Tiểu Nhiên ra thì Hà Thời bị đánh nhiều nhất.

Hà Thời là người nhỏ tuổi nhất trong ba người, hiểu chuyện đến khiến người ta đau đầu.

Nếu muốn Hà Thời nghe lời thì phải dùng mánh khóe, nếu không thì cô bé chắc chắn sẽ không nghe theo.

Hà Tiểu Nhiên thấy cô bé không lên tiếng thì biết là cô bé đã tin rồi, cô nói với bác sĩ: “Cho con bé nhập viện đi.”

Cô nhìn Hà Thời nói: “Lát nữa chị sẽ đi đón Hà Miêu, sẵn tiện lấy cho em vài bộ quần áo để thay ra. Em không cần lo cho Hà Miêu đâu, buổi tối em ấy sẽ đến chỗ của chị ở, chị đã nói với anh rể của mấy em rồi, mấy ngày nay anh ấy sẽ không qua đó ở đâu.”

Hà Thời gật đầu nói: “Dạ.”

Cô bé nhìn cô rồi hỏi: “Chị, có phải em đã gây phiền phức cho chị rồi không?”

“Người gây phiền phức là Lâm Đại Tài, nếu không phải tại lão già ấy thì làm sao chúng ta lại đến bệnh viện chứ? Chị đi xin phép nghỉ học với giáo viên, bữa sáng thì em tự lo. còn bữa trưa và bữa tối thì chị sẽ mang đến cho em.”

“Vâng ạ.”

Hà Tiểu Nhiên nộp một ngàn tệ tiền cọc rồi đến căn tin đối diện bệnh viện mua bánh mì và nước cho Hà Thời.

Một giây cô cũng không ngừng lại, kế tiếp là xin nghỉ học với giáo viên, sắp xếp bài tập mấy ngày nay của cô bé rồi mới đi đón Hà Miêu.

Người mở cửa là bà vυ" già độc ác dì Chung, bà lão hết sức trung thành với nhà họ Lâm, cũng có một bụng dạ xấu xa.

Chuyện Hà Tiểu Nhiên làm một trận ầm ĩ, đương nhiên là dì Chung biết, lúc đó bà ta đang trốn không dám đi ra.

Lúc nhìn thấy Hà Tiểu Nhiên, ánh mắt của dì Chung liếc ngang liếc dọc, hoàn toàn không dám nhìn vào cô.

Hà Tiểu Nhiên đi đến trước cửa phòng cách cầu thang, gõ cửa: “Hà Miêu, là chị đây!”

Không lâu sau, trong phòng vang lên một loạt tiếng động, một chiếc chìa khóa được cẩn thận đẩy ra từ dưới khe cửa.

Hà Tiểu Nhiên mở khóa ra, đẩy tay nắm cửa rồi bước vào phòng.

Căn phòng không lớn, trong phòng là một mảng tối đen như mực.

Một bóng người giống như quỷ ngồi xổm bên cửa, người này mặc một chiếc áo hoodie có mũ, chiếc mũ trùm lên đầu.

Hà Tiểu Nhiên mở đèn rồi lấy quần áo cho Hà Thời.

“Đừng ngồi xổm ở đó nữa, mặc áo khoác vào đi. Hà Thời nhập viện rồi, buổi tối em đến chỗ chị ở.”

Người ngồi xổm dưới đất cứng ngắc di chuyển đến đầu giường, một cánh tay trắng đến gần như trong suốt nhanh chóng vươn ra, túm lấy một chiếc áo khoác trên giường rồi ngồi xổm xuống đất mặc vào.

Hà Tiểu Nhiên lấy chiếc mũ bảo hiểm treo phía sau cánh cửa đội vào cho cô bé, nói: “Găng tay đâu?”

Ngón tay chỉ vào cái túi bên cạnh tủ quần áo.

Hà Tiểu Nhiên lấy găng tay ra đeo vào cho cô bé rồi mở cửa ra nói: “Đi thôi.”



Dì Chung vừa thấy người trong phòng đi ra thì lập tức lui về sau hai bước, quái vật nhỏ sắp đi ra ngoài rồi.

Quái vật nhỏ lộ ra ngoài ánh sáng, ăn mặc thì như một người bình thường.

Áo khoác màu đen áo hoodie màu vàng và quần jean, nếu chỉ nhìn vào thân hình vừa cao vừa gầy thì e rằng đây là điều mà rất nhiều người trẻ bây giờ mong muốn có được.

Nhưng trong mắt của dì Chung thì Hà Miêu chính là một quái vật nhỏ.

Nhút nhát sợ ánh sáng, cả người trắng như tuyết, ngay cả lông mi cũng là màu trắng, còn mái tóc thì màu bạch kim, đôi con ngươi thì có màu đỏ nhạt không giống người bình thường, nhìn rất đáng sợ.

Mọi khi nếu không có con bé Hà Thời dẫn đi thì quái vật nhỏ không dám đi học một mình.

Hà Miêu nắm chặt cánh tay của Hà Tiểu Nhiên, nhắm mắt theo đuôi.

“Chị ơi, nếu em đến đó thì anh rể có khó chịu không ạ?”

Giọng nói của Hà Miêu như tiếng kêu của con mèo nhỏ, không chú ý thì hoàn toàn nghe không rõ.

“Không đâu, anh ấy rất tốt bụng, chỉ có điều là hay nói bậy bạ. Nếu như em gặp anh ấy mà anh ấy nói câu nào khó nghe thì em cứ coi như không nghe thấy.” Hà Tiểu Nhiên vỗ về cô bé: “Mọi chuyện đã có chị đây rồi.”

“Dạ.”

Trong phòng bệnh.

“Chị!” Hà Thời thấy họ bước vào thì lập tức muốn ngồi dậy.

“Nằm yên đó đừng động đậy.” Hà Tiểu Nhiên nhìn chai truyền dịch, vẫn còn một ít.

Bắt buộc phải truyền hết, những thứ này đều mua bằng tiền, nếu không thì lãng phí lắm.

Hà Thời nằm trên giường bệnh nhìn Hà Tiểu Nhiên hỏi: “Chị, có phải em đã gây ảnh hưởng đến việc học của chị không?”

“Gây ảnh hưởng gì chứ? Chị đã lên đại học rồi, khác với mấy em mà, không ảnh hưởng đâu.”

Sau khi Hà Miêu bước vào phòng bệnh thì nhanh chóng tìm được chốn dung thân, cô bé ngồi xổm ở góc giường bệnh sát tường, ôm lấy đầu gối, đối diện với góc tường suy ngẫm về nhân sinh.

Bệnh nhân và người nhà ở giường kế bên đều há hốc mồm, đây là tạo hình gì vậy?

Hà Tiểu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của giường kế bên liền giải thích: “Em gái của tôi mắc hội chứng sợ xã hội, mọi người không cần để ý đến em ấy đâu.”

Trên đầu đội mũ bảo hiểm to đùng, chiếc mũ bảo hiểm chống lên tường, Hà Miêu hỏi với giọng nói như mèo kêu: “Còn, còn đau không?”

“Hết đau từ lâu rồi.” Hà Thời bày ra vẻ mặt như không hề có cảm giác gì cả: “Chỉ có chị là làm quá lên thôi, bắt em phải nhập viện.”

Hà Tiểu Nhiên nhìn Hà Thời nói: “Hôm nay cô giáo của em nói với chị rằng nếu em muốn ở trong trường thì cô ấy có thể bàn bạc với quản lý ký túc xá dành ra một chiếc giường cho em.”

“Em không ở đâu.” Hà Thời từ chối không chút do dự: “Em muốn sống ở nhà.”

Cô bé còn ở nhà thì Lâm Đại Tài sẽ không dám làm gì Hà Miêu, sẽ không tặng chị ấy cho một tên biếи ŧɦái có sở thích đặc biệt, nếu cô bé dọn ra ngoài ở thì Hà Miêu phải làm sao?