Chương 44: Mũ Bảo Hiểm Tắt Thở Rồi

Hà Miêu mắc chứng sợ xã hội rất nặng, ở trường học cô bé không rời khỏi Hà Thời nửa bước.

Huống chi Hà Miêu rất đặc biệt, cho dù đội mũ bảo hiểm hay lấy mũ bảo hiểm xuống đều bị người ta ghi nhớ.

Nếu Hà Thời nói không tìm thấy người thì chắc chắn đã tìm khắp nơi cô bé có thể tìm, xác nhận không tìm ra mới dám nhắn tin thế này.

Nếu không dựa vào sự cẩn thận của Hà Thời, không muốn gây phiền phức cho Hà Tiểu Nhiên, chắc chắn cô bé sẽ không nhắn tin thế này.

Hà Tiểu Nhiên gửi tin nhắn hỏi lại: Khi nào?

Hà Thời: Nửa tiếng trước, lúc nghỉ giải lao mười phút, em dẫn chị ấy đến phòng vệ sinh. Chị ấy đứng bên ngoài chờ em, sau khi em ra ngoài thì không thấy chị ấy nữa. Em nghĩ rằng chị ấy và bạn học đi về phòng học, trong phòng không có ai. Em lo lắng không biết chị ấy có đến nhà vệ sinh không, nhưng lại không tìm thấy người ở đó... Em đã tìm chị ấy nửa tiếng, không tìm được mới nói với chị.

Hà Tiểu Nhiên: Trong giờ nghỉ giải lao có nhiều người, có bạn học nhìn thấy không?

Hà Thời: Có, trong lớp em có bạn học nam đi vệ sinh xong đi ngang qua, nói nhìn thấy một người đàn ông nói chuyện với Hà Miêu. Cậu ta còn tưởng đó là người thân của chúng ta, vì Hà Miêu không nói chuyện với người khác nhưng lại nói với người đàn ông kia. Hà Miêu vừa đần lại ngốc, chắc chắn bị người ta lừa gạt rồi.

Hà Tiểu Nhiên: Em ấy không ngốc, nhưng chắc chắn là bị lừa gạt rồi. Bây giờ em lên lớp đi, chị biết em ấy ở đâu rồi.

Sàn đấm bốc ngầm kia.

Phá hoại quy tắc nhất định phải trả giá đắt.

Hà Thời: Chị, em có thể cùng chị đi tìm Hà Miêu không?

Hà Tiểu Nhiên: Trở về lên lớp đi, Hà Miêu còn trông cậy em dạy kèm cho nó, chị đi đón nó về.

Hà Thời: Vâng.

Hà Tiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy giáo đang giảng bài say sưa, cô thầm đẩy Tần Sơn, đưa túi và sách của mình cho cậu. Tần Sơn trợn tròn mắt: "Thầy này thích điểm danh khi kết thúc tiết học, cậu..."

Hà Tiểu Nhiên đưa tay: "Cho tôi mượn xe đạp."

"Sao?"

"Nhanh lên!" Sau khi cầm chìa khóa, Hà Tiểu Nhiên định lén chạy đi.

Kết quả thầy đang giảng bài ngẩng đầu lên nhìn, thấy cửa sau có bạn nữ khom lưng như mèo đứng lên, nhìn dáng vẻ kia như là muốn đi.

Thầy nâng kính mắt lên: "Bạn nữ kia muốn trốn học sao?"

Hà Tiểu Nhiên hoảng sợ: "!!!"

Trước mắt bao người, Hà Tiểu Nhiên bất chấp nói: "Thầy, em đi cầu."

Chu Trầm Uyên ngồi ở giữa phòng học, nghe thấy giọng nói của Hà Tiểu Nhiên, anh quay đầu đã thấy cô sờ di động trong túi, chịu áp lực cực lớn từ thầy giáo mà chuồn khỏi cửa.

Cô nói đi vệ sinh, nhiều nhất cũng chỉ mười phút.

Kết quả Chu Trầm Uyên phát hiện mười lăm phút sau Hà Tiểu Nhiên vẫn chưa trở lại.

Rõ ràng cô trốn học!

Chu Trầm Uyên rối sầm mặt, lá gan của cô càng lúc càng lớn, lại dám trốn học trắng trợn như thế!

Anh lấy di động ra định nhắn tin cho Hà Tiểu Nhiên bảo cô mau về lớp.

Kết quả thấy mười lăm phút trước Nam Triệu đã nhắn tin cho anh: Cậu chủ, tôi vừa thấy mợ chủ chạy xe đạp ra khỏi cổng trường. Bây giờ không phải đang lên lớp sao?

Chu Trầm Uyên nghiêm mặt, quả nhiên!

Trong kho hàng bỏ hoang nào đó ở ngoại ô Nam Thành.

"Anh Triệu, dẫn người đến rồi!" Hai người đàn ông khiêng một bao tải để xuống đất: "Đang ở bên trong."

Triệu Khải tỏ ra không kiên nhẫn: "Mở ra mở ra!"

Hai người đàn ông mở bao tải ra, bên trong có một cô gái đội mũ bảo hiểm đang nằm không nhúc nhích.

Triệu Khải đưa chân đá: " Đứng dậy, gọi điện cho Hà Tiểu Nhiên."

Kết quả người năm trên đất không hề nhúc nhích.

Triệu Khải nhìn hai tên đàn ông kia: "Xảy ra chuyện gì?"

Sao hai gã biết được, trong đó có một người ngồi xổm xuống lấy nón trên đầu cô bé ra.

Gã kéo nón về sau, kết quả không lấy được mũ ra mà khiến cô bé kia giống như búp bê vải không có sinh mệnh, mặc cho đối phương kéo đi mấy bước.

Triệu Khải cảm thấy tình hình không đúng, vội mở miệng: "Ngừng!"

Tên đàn ông dừng lại.

Triệu Khải vội đi qua kéo quần áo cô bé để nhấc lên, sau đó buông ra, cánh tay xinh đẹp kia "Bịch" một tiếng rũ trên đất, không có tiếng động nào.

Gã vội sờ tay cô bé, lạnh buốt.

Cô bé đội mũ bảo hiểm này không còn thở nữa ư?

Triệu Khải ngã ngồi trên mặt đất, sau đó duỗi chân lùi lại chục bước: "Chết, chết rồi?"

Những người khác nghe xong thì chạy loạn xạ, ai cũng vô cùng hoảng sợ, còn người đàn ông muốn lấy nón bảo hiểm của cô bé lại ngây ngốc: "Anh Triệu, sao thế?"

Triệu Khải thở hổn hển: "Ông bảo mấy người dẫn nó đến, sao mấy người lại gϊếŧ chết nó rồi chứ?"

"Không, không thể nào..." Trong lúc bối rối, người đàn ông kia vứt cô bé đội mũ bảo hiểm ra, chạy thật xa: "Chúng tôi chỉ nhét trong bao bố, còn để lỗ thở, không làm gì cô ta cả!"

Gã nhìn về phía người bạn, kết quả người bạn chối tội: "Cả, cả quá trình đều là anh, anh cõng cô ta. Tôi chỉ giúp một tay, giúp anh mở xe... Tôi, không biết gì cả!"

Người đàn ông tức giận: "Sao anh lại nói thế, rõ ràng hai chúng ta cùng khiêng cô ta, người chết anh lại đổ lên đầu tôi?"

Trên đầu Triệu Khải đổ đầy mồ hôi, ban đầu gã muốn bắt cô bé kia để hù dọa Hà Tiểu Nhiên, ép cô ta thi đấu tối nay, thật sự không muốn xảy ra án mạng.

Cô bé đội mũ bảo hiểm nằm trên đất không nhúc nhích, người liên quan cũng nghi ngờ có phải thi thể đã lạnh ngắt rồi không.

"Anh, anh Triệu, xảy ra án mạng phải làm sao bây giờ?"

Mấy người khác thi nhau nhìn Triệu Khải, gã run rẩy nói: "Con mẹ nó bớt nói nhảm đi, có liên quan gì đến ông đây? Ai đưa người đến, chuyện này do ai làm? Ông đây bảo mấy người đưa người sống đến, vậy mà mấy người lại đưa người chết trở về à?"

Bây giờ phải trốn tránh trách nhiệm, đương nhiên Triệu Khải không thể nhận chuyện này. Nếu nhận chuyện này thì xem như gã xong đời!

"Đều, đều tại anh ta! Tôi đã nói đừng buộc chặt như vậy, anh ta lại không nghe..."

"Lỗ trên bao tải là tôi khoét ra, rõ ràng do anh cứ muốn buộc chặt lại!”

"Anh..."

Triệu Khải buồn bực hét lớn một tiếng: "Đừng ồn ào nữa!"

Đám người yên tĩnh lại, Triệu Khải nhìn thi thể, trong lòng hoảng loạn.

Người đã chết, mấy người bọn họ không ai chạy thoát được, nếu việc này truyền đi sẽ xong đời!

Gã không thể bị con bé này hủy hoại được.

Triệu Khải nghiến răng, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho tới, gã mở miệng nói: "Chôn cô ta đi!"

"Chôn sao, chôn à?"

"Không thì sao? Tuyên bố với mọi người à?" Triệu Khải quyết định chắc chắn: "Đúng, chôn đi! Dù sao nó đã chết rồi, không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ làm chuyện tốt giúp đào hố chôn nó mà thôi."

"Vậy Hà Tiểu Nhiên thì sao?"

"Hà Tiểu Nhiên?" Triệu Khải hừ lạnh một tiếng: "Tối nay thi đấu, cô ta không tham gia cũng phải tham gia. Ông chủ nói cuộc đấu đêm nay là cuộc đấu ngàn vạn cấp bậc, thắng sẽ phát tài. Thông minh một chút, buổi tối đặt cược theo, kiếm được tiền thì mau chúng rút lui. Đi được bao xa thì đi bấy nhiêu!"

Gã quay đầu, âm trầm nhìn người trên đất: "Mấy người đi đào hố đi, hai người chúng mày nhìn chằm chằm xung quanh, đừng cho ai đến gần. Hai người phụ trách khiêng thi thể ra đi..."

"Tôi, chúng tôi..."

"Mày bớt nói nhảm đi! Đến lúc nào rồi còn sợ? Bây giờ đã chết người, mày muốn ngồi tù à?” Triệu Khải nhìn chằm chằm hai người được sắp xếp khiêng người, nói: "Nếu chuyện này lộ ra, không ai ở đây thoát được! Tao nói trước với anh em, ai dám để lộ ra sẽ gϊếŧ chết, mấy anh em khác xử nó cho tao!"

Giọng điệu của Triệu Khải lạnh lẽo, cả người tỏa ra sát ,khí lạnh lùng nói: "Bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, có một người biết được, ai cũng đừng mong thoát khỏi liên can. Bây giờ phân công tự làm phần mình đi, ai cũng không được đổi việc, không thì đừng trách Triệu Khải tôi không nể tình!"

Trong phút chốc, bầu không khí trong nhà kho như đóng băng lại. Lúc này mấy người mới ý thức được thật sự gây rắc rối rồi, người đã chết, người ở đây không ai chạy thoát được.

Triệu Khải liếc nhìn nói: "Còn chưa ra tay nữa!"