Chương 43: Không Tìm Thấy Hà Miêu

Hà Tiểu Nhiên dẫn Chu Trầm Trầm về nhà.

Cô lấy di động ra, nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Yến Thiểu Trang một lúc lâu, suy nghĩ bây giờ anh đã biết chưa, cô có nên nói với anh không?

Tâm trạng hơi bực bội.

Cuối cùng Hà Tiểu Nhiên nhắn cho Yến Thiểu Trang một tin nhắn: Đàn anh, anh đã biết chuyện Chu Tử Tích chưa?

Yến Thiểu Trang vẫn chưa trả lời.

Hà Tiểu Nhiên thay quần áo thể thao, đeo tai nghe lên, ôm Chu Trầm Trầm đi vận động để tiêu cơm.

Tác dụng chủ yếu của Chu Trầm Trầm là khi cô vận động sẽ ở bên cạnh, nếu không thì một mình cô sẽ vô cùng nhàm chán.

Không gian phòng tập rất lớn, thậm chí còn lớn hơn phòng ngủ chính. Bên trong đầy đủ dụng cụ, nhưng Hà Tiểu Nhiên thường chỉ dùng mấy thứ.

Âm nhạc sôi động từ trong tai nghe vang lên, Hà Tiểu Nhiên giữ vững tốc độ tiếp tục tập luyện.

Đột nhiên tai nghe tự kết nối cuộc gọi, Hà Tiểu Nhiên dừng máy chạy bộ: "A lô?"

"Tiểu Nhiên." Giọng nói của Yến Thiểu Trang vang lên từ trong điện thoại: "Tôi có trả lời tin nhắn của em, tôi đoán em chưa đọc được."

"Đàn anh?" Hà Tiểu Nhiên nhíu mày: "Anh vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn." Giọng nói của Yến Thiểu Trang âm trầm: "Tôi mới nhận được tin tức của Chu Tử Tích."

Hà Tiểu Nhiên không nói gì, hơi thở chậm lại: "Xin lỗi, tôi không biết lại biến thành thế này. Tôi nghĩ có thể dẫn anh ta ra ngoài cũng tốt, không ngờ..."

Hơi thở của Yến Thiểu Trang ở bên tai, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như trước đây, lại mang theo vẻ kiên định: "Tiểu Nhiên, em không cần nói xin lỗi, không phải lỗi của em. Nghe nói là A Uyên ra tay à?"

"Ừm, anh ta thấy Chu Tử Tích cứ cách hai ba ngày lại đến trường học tìm em gây phiền phức nên có lẽ nghĩ cách giúp em một tay..." Hà Tiểu Nhiên nói: "Nhưng mà không ngờ anh ta bắt người đi."

Yến Thiểu Trang nhíu mày: "Có lẽ Chu Trầm Uyên đã cảm giác được điều gì nên đang giúp Chu Tử Tích."

"Chắc sẽ không, anh ta không thích Chu Tử Tích..." Hà Tiểu Nhiên nói: "Nghe ý của anh ta, chắc là Chu Tử Tích được một tấc lại muốn tiến một thước, vì vậy đã chọc giận anh ta."

"Khi đó em và A Uyên là vì bị anh ta bỏ thuốc à?" Đột nhiên Yến Thiểu Trang hỏi.

Hà Tiểu Nhiên sững sờ, trong lòng lộp bộp một tiếng, Yến Thiểu Trang nhận được tin tức quá nhanh!

"Đàn anh, chuyện đã xảy ra đừng nhắc lại nữa." Hà Tiểu Nhiên ngồi dưới đất, ngón tay chọt mai Chu Trầm Trầm.

Yến Thiểu Trang nghe cô nói: "Em làm vì Tiểu Tuyết sao?"

Hà Tiểu Nhiên cụp mắt, nói với giọng điệu lạnh nhạt: "Không hoàn toàn, vì cô ấy cũng vì chính tôi và người tôi muốn bảo vệ. Anh đừng lo lắng, tôi vẫn luôn biết mình đang làm gì. Ngược lại là anh, anh ở chung với người nhà họ Chu nhất định chịu rất nhiều ấm ức. Tôi hi vọng cho dù anh làm gì đều có thể đạt được ước muốn, mọi chuyện suôn sẻ."

Yến Thiểu Trang khẽ nói: "Tôi cũng hy vọng thế."

Hà Tiểu Nhiên đưa tay đè Chu Trầm Trầm lại không cho nó bò, cô hỏi: "Anh muốn Chu Tử Tích chết à?"

Yến Thiểu Trang im lặng một lúc mới nói: "Tôi muốn Chu Tử Tích chết nhưng tôi không muốn em dính dáng trong đó, một chút xíu cũng không được. Chuyện này chỉ có thể để tôi làm."

Trong lòng Hà Tiểu Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu: "Nhất định cô ấy rất nhớ anh."

"Cô ấy chắc chắn cũng nhớ em!"

Hà Tiểu Nhiên nói: "Tôi cũng nhớ cô ấy!"

"Tôi cũng thế!" Yến Thiểu Trang nói. "Tiểu Nhiên, đồng ý với tôi, em đừng nhúng tay chuyện của Chu Tử Tích vào nữa được không?"

Hà Tiểu Nhiên cắn môi: "Đàn anh, vì loại người này hi sinh bản thân mình không đáng."

"Vì vậy tôi sẽ không hi sinh bản thân." Yến Thiểu Trang nói: "Chúng ta đều biết không đáng, nếu không thì tôi cũng không lựa chọn Chu Chi Sở."

Hà Tiểu Nhiên hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Tôi đồng ý với anh sẽ không nhúng tay vào chuyện của Chu Tử Tích nữa, điều kiện tiên quyết là anh phải bình an."

"Được!"

Hà Tiểu Nhiên cúp điện thoại, đặt di động xuống chân, ôm Chu Trầm Trầm, sờ mai nó nói: "Trầm Trầm, nếu tao là mày thì tốt rồi."

Không có lo lắng, không có phiền não, không cần vì tiền mà sầu muộn, làm một con rùa đen không buồn không lo.

Đừng nói trên đầu dính một chút màu xanh lá(*), giống Chu Trầm Trầm xanh từ đầu đến đuôi cũng không sao.

(*) Ý nói bị cắm sừng

Hà Tiểu Nhiên đang sờ Chu Trầm Trầm, bỗng nhiên điện thoại bên chân vang lên, cô nhìn lướt qua đưa tay bấm kết nối. Cô kẹp Chu Trầm Trầm giữa đầu gối, nói với điện thoại: "A lô? Lão Đinh à?"

"Lính mới, lính mới cứu mạng! Giúp tôi đi, cầu xin cô cứu mạng!"

Điện thoại vừa kết nối đã vang lên giọng gào thét khàn khàn như gϊếŧ heo của lão Đinh.

Sắc mặt Hà Tiểu Nhiên không hề thay đổi, cô bình thản hỏi: "Đừng gào nữa, nói chuyện đi. Ai muốn mạng của cậu, đầu tiên phải gọi 110 chứ không phải gọi cho tôi. Chuyện đó con nít cũng biết, cần tôi dạy cậu à?"

"Lính mới, tôi xin cậu, tôi thật sự không còn cách nào..."

Lão Đinh vừa nói một nữa, đột nhiên điện thoại bị lấy đi, trong điện thoại vang lên giọng nói cô từng nghe qua: "Hà Tiểu Nhiên, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Cuộc thi tối mai cô không tham gia cũng phải tham gia, nếu không thì... Hừ!"

Hà Tiểu Nhiên nhíu mày: "Làm gì? Bây giờ mấy người còn chơi trò đe dọa à?"

"Hà Tiểu Nhiên, cô nghĩ rằng cô trốn tránh thì tôi không tìm được cô à? Trường của cô, địa chỉ nhà, trong nhà có mấy người tôi đều biết rõ ràng." Triệu Khải lạnh lùng cười lên. "Ông chủ chúng tôi khách khí với cô, cô nghĩ là ông chủ nể mặt cô à? Nếu không phải cô còn giá trị lợi dụng, cô nghĩ rằng mình là cái thá gì?"

Hà Tiểu Nhiên cười nhạo một tiếng: "Miệng mồm lanh lợi lắm, những chiếc răng của anh đã trồng lại rồi chứ?"

"Đồ đê tiện, cô chờ đó cho ông!" Triệu Khải tức giận, bỗng nhiên cúp điện thoại.

Lúc trước Hà Tiểu Nhiên đánh một đám, gã mất nửa hàm răng, không biết đã bị đồng nghiệp cười nhạo bao lâu, làm hại gã mấy ngày không dám mở miệng nói chuyện.

Tối mai sẽ thi đấu võ thuật, đối phương chỉ tên muốn sát thủ lính mới, nếu Hà Tiểu Nhiên không ra sân, vậy có nghĩa giới quyền anh ngầm sẽ không đấu mà thua.

Triệu Khải tức giận, chỉ có thể bắt Lão Đinh để ép Hà Tiểu Nhiên tham gia thi đấu, kết quả Hà Tiểu Nhiên vốn không bị lừa. Nghe giọng nói của cô ta, sao lại giống người để ý đến sống chết của Lão Đinh chứ?

Các ông chủ giới quyền anh ngầm đều hiểu rất rõ tính chất công việc của mình, vì vậy làm việc rất kín tiếng.

Mặc dù chỗ dựa phía sau có quyền thế nhưng mục đích của bọn họ vẫn là kiếm tiền chứ không muốn gây ầm ĩ, cho nên đánh tay sai dưới tay không dám làm loạn.

Nhưng mà nếu như đến bây giờ ngay cả chút chuyện nhỏ này làm cũng không xong, năng lực của Triệu Khải sẽ bị nghi ngờ.

Vì để mau chóng quyết định chuyện thi đấu quyền anh, Triệu Khải cảm thấy không thể dùng thủ đoạn bình thường được.

Hà Tiểu Nhiên nhìn điện thoại bị cúp máy, không phải cô không lo cho Lão Đinh, mà nếu như cô bị người ta hù, chỉ mấy câu nói đã thỏa hiệp thì sau này cô không cần làm gì nữa, nghe theo người khác chỉ huy là được.

Còn nữa, đối với Hà Tiểu Nhiên mà nói, Lão Đinh đã ăn chén cơm này thì phải sớm biết sẽ đối mặt với ai. Nếu như không chuẩn bị tâm lý, ngây thơ nghĩ rằng mọi chuyện thuận lợi thì phải nói cậu ta sẽ bị bắt nạt.

Làm nghề này ai mà không có chỗ dựa phía sau chứ? Không thì ai cũng có thể tiểu trên người cậu ta, ai muốn làm quản lý của một quyền thủ như thế?

Tố chất thân thể của Hà Tiểu Nhiên rất tốt, sau một tháng giải phẫu, năng lực của cô đã chuyển biến tốt đẹp. Lúc trước bị Red King đánh bụng đã được bác sĩ Phục kê thuốc không đau.

Hiếm khi thân thể được hồi phục như cũ, mỗi ngày cô đều tốn thời gian huấn luyện thân thể khôi phục sức vận động như trước.

Khoảng mười giờ rưỡi sáng hôm sau, Hà Tiểu Nhiên đang trong lớp thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Hà Thời: Chị, không tìm ra Hà Miêu!

Chỉ mấy chữ ngắn ngủ, Hà Tiểu Nhiên liếc mắt đã nhìn ra sự hoảng sợ của Hà Thời.