Chương 41: Không Thể Giữ Đứa Bé Kia

Yến Họa khẽ giật mình, giữa lông mày tinh xảo mang theo vẻ lo lắng. Bà nắm chặt tay nắm của ghế, nghiêng người về trước, nhìn chằm chằm Chu Trầm Uyên: "A Uyên!"

Bà làm vậy là vì ai? Chẳng phải vì tên nhóc này ả?

Lần trước mới bảo nó cưới vợ, nó như phát điên.

Sao nhà họ Chu có nhiều người đến lúc lập gia đình như vậy mà loại chuyện xung hỉ hoang đường này lại rơi vào đầu nó chứ?

Sau đó nó đồng ý nhưng lại miễn cưỡng, càng không nói đến sự ấm ức và bất đắc dĩ khi phải quay về trường trong nước học.

Yến Họa làm chuyện này thậm chí còn không hề trao đổi với Chu Trầm Uyên.

Một là bà lo A Uyên còn nhỏ không giữ được bình tĩnh, sẽ để lộ trước mặt ông cụ.

Hai là bà nhận định việc này căn bản không cần thông báo, A Uyên cầu còn không được.

Yến Họa không hề nghĩ đến mình tốn hết công sức, nào ngờ con trai không hề biết ơn một chút nào.

Ông cụ nhíu mày: "Trầm Uyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Dĩ nhiên ông cụ biết Hà Tiểu Nhiên gả vào nhà họ Chu sẽ không có quyền nói chuyện trong nhà. Ông nể tình hôm qua cô cứu mạng Chu Trầm Uyên cho nên mới cho cô có cơ hội giải thích, kết quả người đứng ra nói chuyện lại là Chu Trầm Uyên.

Chu Trầm Uyên kéo Hà Tiểu Nhiên đi đến trước mặt ông cụ, đột nhiên kéo cô quỳ xuống: "Ông nội, là cháu bảo cô ấy phá thai."

"Cháu..." Ông cụ đứng lên “vụt” một cái, không ngờ mọi chuyện là thật!

Ông cụ tức giận nói: "Chuyện lớn như vậy mà cháu cũng dám tự tiện quyết định à? Rốt cuộc là vì sao?"

"Ông bớt giận, cháu không thể giữ đứa nhỏ này." Chu Trầm Uyên cụp mắt.

Hà Tiểu Nhiên kìm nén không lên tiếng, muốn xem Chu Trầm Uyên định làm gì.

"Vì sao? Nói rõ ràng đi!" Ông cụ vô cùng tức giận, dòng dõi nhà họ Chu vậy mà nói phá là phá ư?

Chu Trầm Uyên cụp mắt xuống nói: "Ông còn nhớ rõ lúc trước cháu và Tiểu Nhiên bị ông dẫn người chặn ở đâu không?"

Ông cụ nhìn anh không nói gì, đương nhiên là trong phòng vệ sinh nam ở Golden Moon, việc này muốn quên cũng không được.

Chu Trầm Uyên nói: "Thật ra ngày đó Tiểu Nhiên bị bỏ thuốc."

Con ngươi của Hà Tiểu Nhiên co rụt lại, cô liền nghe Chu Trầm Uyên ở bên cạnh nói: "Ngày đó cháu cảm thấy sắc mặt cô ấy không tốt nên chủ động đi tìm. Cũng may hôm đó cháu tìm được cô ấy trước, nếu không thì ngày đó ông sẽ nhìn thấy cảnh tượng khác. Về phần là do ai ra tay, tha thứ cho cháu trai vô dụng không điều tra ra được. Nhưng có lẽ có người thích Tiểu Nhiên hoặc ghét cô ấy. Dù sao thì cô ấy ở nhà họ Chu chỉ có mình cháu, mà cháu chỉ là một người tầm thường trong nhóm con cháu đông đảo của nhà họ Chu."

Hà Tiểu Nhiên nhìn Chu Trầm Uyên, cô nhếch môi không nói gì, nhưng trong lòng cô đã biết mục đích của Chu Trầm Uyên khi nói thế.

Việc làm rõ do ai bỏ thứ thuốc kia không hề quan trọng đối với Chu Trầm Uyên, cho dù bây giờ chắc chắn chứng cứ nhắm vào Hoa Khinh Ngữ, công bố với mọi người cũng không có ý nghĩa gì.

Anh nói thuốc kia cho Chu Tử Tích bỏ thì nhất định là do Chu Tử Tích bỏ, chẳng phải mỗi ngày cô đều bị Chu Tử Tích đuổi như chuột chạy qua đường sao?

Sau này sẽ không thế nữa.

Hà Tiểu Nhiên cảm giác được Chu Trầm Uyên lặng lẽ nắm chặt tay cô.

"Cháu nói Tiểu Nhiên bị bỏ thuốc, là thuốc gì?" Ông cụ nghe thấy trong lời nói của anh có ẩn ý nhưng bây giờ không rõ trọng điểm là gì.

Chu Trầm Uyên cong môi: "Đó là thuốc dùng khi phụ nữ không nghe lời và cũng là thứ ông ghét nhất. Thế nhưng luôn có vài người có thể lấy được thứ bẩn thỉu kia hại người."

Giọng nói của anh mang theo vẻ bất đắc dĩ, giống như biết rõ đó là ai nhưng không thể làm gì, chỉ có thể tức giận mà nhẫn nhịn.

Anh vừa nói ra những lời này, ông cụ nắm chặt tay ghế, rõ ràng đã đoán được đó là ai.

Bây giờ ông đã biết vì sao Chu Trầm Uyên nói không thể giữ đứa nhỏ, sau khi dùng qua loại thuốc này thì đứa bé không thể sinh ra được. Trước đó đã có những nhà khác xảy ra chuyện này, khi đó nhà trai dùng thuốc, kết quả sinh ra bị dị tật.

Khóe môi ông giật giật, cắn răng nghiến lợi mắng: "Đồ khốn!"

Mặc dù không nói ai nhưng người ở đây đều biết ông cụ đang mắng ai.

"Người tôi tự mình chọn cho Trầm Uyên mà nó dám có ý xấu, đồ chó ăn gan hùm mật báo rồi!"

Ông cụ tức giận vỗ bàn trà, dọa cho người trong phòng giật mình.

Ông cụ nói với giọng nói uy nghiêm: "Đô An! Nhốt thằng khốn đó vào trong nhà cho tôi, nếu ai dám thả nó ra sau lưng tôi thì tôi là người đầu tiên không bỏ qua! Nếu như tên khốn kia dám lấy ông già nhà nó áp chế ông thì hãy mang những lời này của tôi đập vào mặt nó, có chuyện gì bảo bọn họ đến tìm tôi! Tên khốn đó dám nói một chữ "Không" thì đánh gãy chân chó của nó ngay!"

Một người đàn ông trung niên gầy gò ở phía sau ông cụ cúi đầu đáp lại: "Vâng".

Chu Trầm Uyên quỳ trên đất, sống lưng thẳng tắp, anh cụp mắt không nói gì.

Ông cụ còn nói: "Mặt khác, rút hết người bên cạnh tên khốn đó. Đưa những người kia cho nó là vì có thể bảo vệ tính mạng của nó lúc nguy hiểm, bây giờ lại thành đồng lõa tiếp tay nó làm việc ác!"

Hà Tiểu Nhiên cụp mắt xuống che khuất đáy mắt, tay bị Chu Trầm Uyên nắm lấy hơi nóng lên.

Cô đột nhiên nghĩ đến trước đó Chu Trầm Uyên nhấn mạnh mấy lần nói Chu Tử Tích để anh xử lý, thì ra là chờ đến lúc này.

Chu Thương và Yến Họa không ngờ Chu Tử Tích lại ngang ngược như thế.

Mặc dù Yến Họa không thích Hà Tiểu Nhiên vì gia thế thân phận, thế nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì Yến Họa nghĩ rằng Hà Tiểu Nhiên thâm sâu khó lường.

Cô ta gả vào một năm, trước khi cưới không cần thể diện mà quyến rũ A Uyên, làm ra chuyện đáng xấu hổ kia, đúng là chẳng ra gì!

Vẻ mặt của Yến Họa hiện lên sự tức giận, người nào ở nhà họ Chu không biết Chu Tử Tích xem trời bằng vung? Chỉ là Yến Họa không ngờ tên khốn kia dám động tay trên đầu A Uyên!

Đúng là khinh người quá đáng!

Không chỉ Yến Họa mà sắc mặt của Chu Thương cũng vô cùng khó coi. "Em chín thật là ngày càng quá đáng! A Uyên là đứa nhỏ, chuyện này là chuyện xấu, thằng bé không nhận thì phải làm sao đây? Nhưng em chín không thể dựa vào chuyện này để bắt nạt A Uyên được!"

Gương mặt của Yến Họa căng cứng, giọng nói run rẩy: "Mấy ngày trước, em chín còn nói chuyện kỳ quái trước mặt em, nói A Uyên và Tiểu Nhiên không kính trọng cậu ta. Lúc đó em còn nghĩ chẳng lẽ A Uyên cưới vợ không biết tôn kính người lớn, thì ra trong đó còn chuyện này!"

Ánh mắt Yến Họa tức giận đến mức như có sương mù, bà nghiến răng, tức giận nói: "Nếu em biết chuyện này từ sớm, đừng nói A Uyên, đổi lại là em, nếu như nói ra những lời như ông nội dạy cho cháu dâu không hiểu chuyện, em cũng muốn tát cậu ta hai bạt tai. Cô dâu của con cháu do bố lựa chọn mà cậu ta không hề có khái niệm đạo đức luân lý, như thế có xem trưởng bối ra gì không?"

Chu Thương đưa tay nắm chặt tay Yến Họa lại bị Yến Họa hất ra, bà giận chó đánh mèo lên Chu Thương, không muốn nhìn ông.

Chu Thương hơi khó chịu, ông cũng mới biết đến chuyện này, không nên giận lên đầu ông chứ?

Đương nhiên ông cụ biết Yến Họa nói vậy là cho ông nghe, cũng biết bà không hài lòng về cách xử lý Chu Tử Tích.

Yến Họa là nàng dâu thành công nhất mà nhà họ Chu cưới được. Bà có gia thế tốt, cách làm việc giúp đỡ chồng rất tốt. Tính cách của Chu Thương không thích hợp để làm chủ của nhà họ Chu, vợ ông đã bù đắp mặt thiếu sót cho ông.

Ông cụ suy nghĩ rồi nói thêm: "Đô An, đưa tên khốn kia ra ngoài cho người canh chừng nó, bảo nó hối cải làm người đi, không cần nuông chiều. Vì nó được nuông chiều từ nhỏ nên làm việc không có chừng mực. Chưa đến ba năm không cho nó trở về!"