Chương 40: Cần Gì Phải Làm Khó Cô Ấy!

Chu Trầm Uyên vừa nói xong lời này, Hà Tiểu Nhiên thật sự cảm thấy hơi cảm động.

Vì không muốn bị trả về mà cô ăn không ngon ngủ không yên, buồn bã đến mức chỉ ăn được hai bát cơm.

Thì ra trong lòng Chu Trầm Uyên nghĩ như thế.

Nếu biết anh ta tự luyến như thế, trước kia cô nên biểu đạt sự ngưỡng mộ với anh, không cần phiền muộn chịu đựng, còn nợ Tần Sơn năm bát mì.

Sáng ngày hôm sau, Hà Tiểu Nhiên học xong tiết, đang muốn nhìn xem nhóm chó săn Chu Tử Tích có đợi mình không, kết quả Nam Triệu đột nhiên lại xuất hiện ở cửa sổ lớp học.

Vì để tránh bị nghi ngờ, sau giờ học Chu Trầm Uyên đã rời đi, không tiếp xúc với cô. Lúc này Nam Triệu đến, tám mươi phần trăm là Chu Trầm Uyên phái đến tìm cô.

"Mợ chủ, ông cụ muốn gặp cô."

Hà Tiểu Nhiên: "Ai? Ông cụ à?"

"Đúng thế."

Nam Triệu là thanh niên không thích cười, có vẻ không lớn tuổi lắm, gương mặt tuấn tú lại lạnh lùng.

Nghe nói cậu ta lớn hơn Chu Trầm Uyên mấy tuổi nên đi học sớm hơn.

Lúc Chu Trầm Uyên kết bạn với đám bạn bè xấu, Nam Triệu chỉ luôn lẻ loi một mình, bôn ba ở trong và ngoài trường.

Xem ra là người hành động tự do nhất bên cạnh Chu Trầm Uyên.

Việc muốn nhìn từ sắc mặt của Nam Triệu ra được điều gì gần như là chuyện không thể.

Trong lòng Hà Tiểu Nhiên trở nên nặng nề, nhà họ Chu biết Chu Trầm Uyên gặp chuyện sớm hơn cô nghĩ. Cô hơi hoảng sợ, sợ liên lụy đến đám người Tần Sơn.

Cô thu dọn túi, mím môi lại, đi theo Nam Triệu xuống lầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Nam Triệu đưa cô đến Golden Moon, nói ông cụ đang chờ cô ở đó.

Cánh cửa mang phong cách Châu Âu bị Nam Triệu đẩy ra, Hà Tiểu Nhiên đi vào đã thấy ông cụ và Chu Trầm Uyên đều ở bên trong.

Ở cùng với bọn họ còn có một người đàn ông và một người phụ nữ cô không quen biết, chắc cũng là người nhà họ Chu.

Chu Trầm Uyên thản nhiên liếc nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh.

"Ông tìm cháu ạ?"

Gương mặt ông cụ vô cùng nghiêm túc, khi cười lại là ông lão hiền lành, không cười có vẻ rất hung dữ.

Ông nhìn Hà Tiểu Nhiên từ trên xuống dưới khiến Hà Tiểu Nhiên không hiểu tình hình bây giờ thế nào.

Cô cẩn thận nhìn Chu Trầm Uyên, Chu Trầm Uyên vẫn không để ý tới cô.

"Còn đau không?"

Giọng nói uy nghiêm của ông cụ vang lên, lời này có vẻ...

Như quan tâm.

Hà Tiểu Nhiên vô thức đưa tay sờ cánh tay bị băng bó: "Không đau."

"Nói bậy!" Ông cụ nói: "Bị thương nặng như vậy sao có thể không đau? Đứa nhỏ này đúng là thích để hết mọi ấm ức ở trong lòng mà không nói ra. Ông đã biết hết về chuyện tối hôm qua rồi."

Báo cáo sự việc đã ở trong tay ông.

"Trầm Uyên đã nói cho ông biết." Ông cụ đứng lên đi đến cạnh cô, nhìn cô một lát: "Không ngờ cháu là người như vậy!"

Hà Tiểu Nhiên không thể phân biệt rõ những lời này là khen hay chê. Cô dè dặt đứng đó, trong đầu nghĩ rất nhiều lời giải thích. Về phần nói gì chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó.

"Tối qua, may mà cháu nhanh nhạy, nếu không thì hậu quả khó lường rồi. Lần đầu tiên thấy cháu, ông đã biết cháu là cô gái tốt, bây giờ càng thêm xác định ánh mắt nhìn người của ông." Ông cụ nói xong bèn liếc mắt nhìn đôi nam nữ kia, giọng điệu có vẻ không vui: "Hai người các con nghĩ như thế nào?"

Lúc này Hà Tiểu Nhiên mới nhìn đến hai người vẫn chưa nói gì.

Cô chỉ nhìn một cái đã biết hai người kia là ai, nhất định là bố mẹ của Chu Trầm Uyên.

Yến Thiểu Trang từng nói qua, Yến Họa là con gái duy nhất trong những người con của ông ba Yến, từ nhỏ đã được nuôi như công chúa.

Đây là lần đầu tiên Hà Tiểu Nhiên nhìn thấy Yến Họa ngoài đời.

Bà ấy thật đẹp!

Năm đó, chỉ bằng một tấm hình đã khiến bố của Chu Trầm Uyên rơi vào lưới tình, thậm chí không thèm nhìn ảnh chụp của những cô gái khác, cảm thấy như thế sẽ không tôn trọng Yến Họa, còn nói những ngôi sao điện ảnh đã được chỉnh sửa trên poster đều là sự sỉ nhục đối với vẻ đẹp bà ta.

Bà ta cũng có đôi mắt, cái mũi cái miệng nhưng khi người ta phối hợp lại thì thành tiên nữ hạ phàm, người khác chỉ có thể miễn cưỡng gọi là người.

Chu Trầm Uyên rất giống mẹ anh.

Từ gương mặt đến đường nét như một khuôn in ra, ngay cả khóe mắt khi khinh thường người khác cũng giống nhau như đúc.

Cho dù Hà Tiểu Nhiên cảm thấy tính cách của Chu Trầm Uyên xấu đến mức như rãnh thoát nước bẩn thì cô vẫn phải thừa nhận Chu Trầm Uyên đẹp trai.

Điều thần kỳ nhất là Chu Thương và Yến Họa có tướng phu thê, Chu Trầm Uyên giống Yến Họa như thế, lúc đứng cạnh bố anh thì vẫn nhận ra bọn họ là bố con.

Từ đầu tới đuôi Yến Họa chỉ nhìn Hà Tiểu Nhiên một chút, tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình.

Chu Thương lại trông có vẻ hiền lành.

"Tiểu Nhiên, cháu chưa gặp qua đúng không? Đây là bố chồng, đây là mẹ chồng cháu. Tới chào bọn họ đi, bình thường bọn họ bận rộn nhiều việc, cơ hội gặp mặt không nhiều." Đây là lần đầu tiên ông cụ chính thức giới thiệu bố mẹ Chu Trầm Uyên với Hà Tiểu Nhiên.

Hà Tiểu Nhiên lập tức kính cẩn gọi đôi vợ chồng xinh đẹp: "Con chào bố, chào mẹ."

Ông cụ đột nhiên cười một tiếng: "Đứa nhỏ ngốc, lần đầu gặp bố mẹ chồng mà không biết mời trà sao?"

Đang lúc nói chuyện, thật sự có người bưng hai tách trà đến.

"Ban đầu, ông định cho người đón cháu đến Cửu Cốc Văn Xương, nhưng Trầm Uyên nói cháu bị thương, không nên để cháu vất vả nên chúng ta đến đây, thiệt cho cháu rồi." Ông cụ cười ha ha nói: "Ông nói Trầm Uyên cưới cháu không sai, có người lại không tin. Lần này ông xem bọn họ có tin hay không. Tiểu Nhiên đi qua kính trà cho bố mẹ chồng đi!"

Hà Tiểu Nhiên cẩn thận bưng trà đưa đến trước mặt Chu Thương: "Bố, mời uống trà."

Mặc dù Chu Thương không hài lòng với Hà Tiểu Nhiên, nhưng mà việc hôn nhân là do ông cụ sắp xếp, không hài lòng cũng không nói được gì.

Đến khi tối qua nghe nói con trai gặp chuyện, nếu như không phải Hà Tiểu Nhiên phát hiện súng bắn tỉa thì hậu quả không dám nghĩ đến.

Nhưng không thể không nói, ơn cứu mạng không thể quên được.

Có thể tìm được người con dâu cứu mạng con trai cũng không dễ dàng!

Cho nên bây giờ Chu Thương đã thấy Hà Tiểu Nhiên hợp mắt hơn.

"Mời mẹ uống trà." Hà Tiểu Nhiên đưa tách trà đến trước mặt Yến Họa.

Yến Họa có đôi mắt vô cùng đẹp, lúc nhìn Hà Tiểu Nhiên lại không hề có một chút tình cảm nào. Bà không cầm lấy tách trà mà mở miệng hỏi: "Vào buổi chiều ngày bảy tháng trước cô đã làm gì?"

Ông cụ ngẩng đầu nhìn Yến Họa, nghe thấy trong lời bà có ẩn ý nên không lên tiếng.

Hà Tiểu Nhiên suy nghĩ, giả ngu nói: "Thưa mẹ, con không nhớ rõ chuyện tháng trước nữa."

"Nếu như cô đã không nhớ rõ, vậy người làm mẹ chồng như tôi sẽ giúp cô nhớ lại." Yến Họa nói xong bèn lấy một tờ giấy tờ trong túi ra, đập lên bàn trà bên cạnh "Bốp"một tiếng: "Hà Tiểu Nhiên, cô thật to gan, con cháu của nhà họ Chu mà cô dám nói đánh liền đánh!"

Ông cụ giật mình: "Yến Họa, lời này có ý gì? Nói rõ đi!"

Yến Họa lạnh lùng hậm hừ một tiếng: "Bố, không phải con dâu chống đối bố, mà con không thể nuốt được cơn giận này. Tuy A Uyên không lớn tuổi lắm nhưng đã trưởng thành. Nếu như có con thì đó đều là chuyện vui đối với nó, với nhà họ Chu, còn cô ta thì sao? Tự tiện làm chủ, đánh con của A Uyên!"

Ông cụ nhìn Hà Tiểu Nhiên với vẻ mặt uy nghiêm: "Tiểu Nhiên, chuyện này là thật sao?"

Trên gương mặt Yến Họa đầy vẻ lạnh lùng: "Chuyện này còn giả được à? Biên lai khám bệnh còn trong tay con đấy!"

"Tiểu Nhiên?" Sắc mặt ông cụ hơi khó coi, muốn nghe Hà Tiểu Nhiên trả lời: "Chuyện lớn như vậy, vì sao cháu không nói với người nhà chứ?"

Hà Tiểu Nhiên còn cầm tách trà chờ Yến Họa đón lấy, kết quả Yến Họa lại chất vấn, tay của cô vẫn để giữa không trung.

Mọi người đều nhìn vào Hà Tiểu Nhiên, bầu không khí trở nên hơi căng thẳng.

Lúc này, một tiếng động đột nhiên vang lên, Chu Trầm Uyên đặt tách trà trong tay xuống. Anh đứng lên đi đến cạnh Hà Tiểu Nhiên, đưa tay kéo cô về phía mình.

"Chuyện này hỏi cô ấy làm gì? Có gì không hiểu hỏi con là được." Chu Trầm Uyên quay đầu nhìn Yến Họa: "Mẹ, mẹ đã cầm được biên lai khám bệnh thì nên biết là do con dẫn người đi, cũng là con căn dặn làm giải phẫu. Cần gì phải làm khó cô ấy?"