Đám người cầm gậy, đeo mặt nạ là người của Tần Sơn dẫn đến.
Cậu dựa theo sự sắp xếp của Hà Tiểu Nhiên, tìm tám người khỏe mạnh định thừa dịp Chu Trầm Uyên không để ý mà đánh gãy chân anh.
Dĩ nhiên thời điểm này Hà Tiểu Nhiên tùy lúc thông báo, nhấn mạnh phải làm việc theo hoàn cảnh.
Hà Tiểu Nhiên muốn một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Tần Sơn nghĩ rằng Hà Tiểu Nhiên muốn đánh gãy chân Chu Trầm Uyên vì Chu Trầm Uyên bắt nạt cô. Cô muốn lợi dụng cơ hội này để xoay chuyển mọi chuyện, khiến Chu Trầm Uyên cảm động đến rơi nước mắt với cô.
Trên thực tế, Hà Tiểu Nhiên vì nghe Yến Thiểu Trang nói, sau khi mẹ Chu Trầm Uyên là Yến Họa đứng ra, tám mươi phần trăm là nhà họ Chu sẽ đổi cô dâu khác cho Chu Trầm Uyên. Dù sao thì đối với nhà họ Chu mà nói, hai vợ chồng trẻ trên danh nghĩa chưa đăng ký kết hôn, đổi ai cũng như nhau.
Đương nhiên Hà Tiểu Nhiên không thể bị đổi được!
Cô vì bảo vệ Chu Trầm Uyên mà bị thương nặng, nhà họ Chu chắc chắn sẽ biết nếu xảy ra chuyện lớn như thế, khi đó cô chính là ân nhân cứu mạng của Chu Trầm Uyên!
Kết quả, đám người Tần Sơn ngây ngô lao ra, kêu lên "A a a" rất có khí thế, nhưng còn chưa đi đến trước mặt, nửa đường xuất hiện một tên Trình Giảo Kim!
Hà Tiểu Nhiên quay đầu, sao có thể là một tên Trình Giảo Kim chứ?
Là ba người!
Đối mặt với mấy người có sự chuẩn bị mà đến, Hà Tiểu Nhiên lớn tiếng hét lên: "Anh nói xem một cậu chủ yếu ớt như anh mà mình đã đυ.ng chạm đến bao nhiêu người hả? Để xem sau này anh còn dám ngứa miệng nữa không.”
Chu Trầm Uyên bị Hà Tiểu Nhiên kéo mạnh một cái, đầu tiên là đυ.ng vào mũi, sau đó nước mắt rơi xuống theo bản năng, sau đó lại bị Hà Tiểu Nhiên xô đẩy như diều hâu bảo vệ gà con, đầu đυ.ng vào tường.
Đầu anh vang lên tiếng ong ong một lúc lâu, vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, vừa nhìn qua đã thấy trên cánh tay Hà Tiểu Nhiên bị chảy máu.
Vậy thì thôi đi, Hà Tiểu Nhiên còn luôn miệng mắng anh: "Đánh nhau vui không? Xem người ta đau lòng đến mức muốn cầm dao đâm chết anh rồi này! Hả? Vậy mà anh còn khóc à?"
Chu Trầm Uyên tức điên: "Ai khóc chứ? Tôi là..."
Anh cũng không thể giải thích rõ ràng với cô, khi thấy cánh tay cô đang chảy máu, Chu Trầm Uyên tức giận nói: "Cô là phụ nữ, làm được cái gì hả? Cô nghĩ rằng đi tập thể hình đánh mấy phát thì cảm thấy mình không tầm thường rồi à?"
Anh đưa tay muốn kéo Hà Tiểu Nhiên đến cạnh mình: "Không muốn sống nữa hả? Chuyện chém gϊếŧ cần tới cô à?"
Bỗng nhiên có người nhào đến từ sau lưng, Hà Tiểu Nhiên vừa muốn quay đầu lại đánh, kết quả Chu Trầm Uyên lại kéo cô về phía trước: "Đi."
Hà Tiểu Nhiên lại quay đầu, sau lưng đã có người ngăn người kia lại, đánh mấy phát kéo người kia ra.
Lúc tín hiệu định vị phát ra, người của nhà họ Chu nhanh chóng chạy đến.
Trong trận đánh hỗn loạn ở ngõ nhỏ, Chu Trầm Uyên nắm tay Hà Tiểu Nhiên đi về phía trước.
Vết máu văng khắp nơi, tiếng kêu không ngừng vang lên, cảnh tượng đánh nhau khốc liệt hiện lên dưới đèn đuốc lấp lóe.
Chu Trầm Uyên lại hoàn toàn không có cảm giác gì, mỗi khi anh đi lên một bước sẽ có người quên mình mở đường cho anh.
Vì vậy trong tình huống này, dáng vẻ kia, vẻ mặt kia, khí thế kia của anh như đã biến thành người khác ngay trong chợp mắt, anh giống như đi vào chỗ không người, bước chân cũng không dừng lại một chút nào.
Có người vì né đòn tấn công của đối phương mà lùi xuống, Chu Trầm Uyên không quay đầu lại, đưa tay đẩy người kia vào trận đánh lần nữa.
Bọn họ qua chỗ rẽ ở đầu ngõ, còn chưa đến đầu ngõ lại có một người từ trên cao nhảy xuống cản đường, đưa tay cầm dao từng bước đi lên đâm thẳng vào ngực Chu Trầm Uyên.
Chu Trầm Uyên thuận theo sức của đối phương mà nghiêng người, đưa tay nắm cổ tay đối phương, sau đó kéo qua. Hà Tiểu Nhiên lợi dụng đúng cơ hội giơ chân lên "bốp" một tiếng đá bay vũ khí trong tay đối phương.
Cô nói với nói với Chu Trầm Uyên: "Đừng sợ, tôi bảo vệ anh!"
Chu Trầm Uyên chỉ nhìn cô, đứng đó không hề nhúc nhích, sau lưng một con dao lóe sáng "Vυ"t" qua khe hở giữa Chu Trầm Uyên và Hà Tiểu Nhiên, đâm lên mặt người kia. Người kia kêu lên đau đớn.
Đầu ngõ có người chi viện: "Cậu Chu."
Chu Trầm Uyên đi lên xe với vẻ mặt không thay đổi, Hà Tiểu Nhiên hỏi: "Có bị thương không?"
Chu Trầm Uyên: "Cô hỏi tôi hay hỏi bản thân mình vậy?"
Hà Tiểu Nhiên: "..."
Xe sắp chạy đi, đột nhiên Chu Trầm Uyên nói với người ngoài cửa sổ: "Xử lý mọi chuyện kín kẽ thôi, đừng để ông cụ biết."
Người ngoài cửa sững sờ: "Ông cụ bảo..."
Chu Trầm Uyên không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn anh ta. Người kia nuốt nước bọt, gật đầu: "Tôi biết rồi."
Xe khởi động chạy đến bệnh viện Đạt Tế.
Từ đầu tới cuối Chu Trầm Uyên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, bác sĩ băng bó cho Hà Tiểu Nhiên nhìn cô: "Cô là cô gái nằm viện lần trước à?"
Hà Tiểu Nhiên ngồi trên ghế, lúc bác sĩ xử lý vết thương cô nhe răng trợn mắt, vô cùng đau đớn.
Chu Trầm Uyên: "Đáng đời!"
Trong lòng Hà Tiểu Nhiên có tật giật mình, không dám lên tiếng.
Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng không còn ai khác, cuối cùng Chu Trầm Uyên mới bước đến trước mặt Hà Tiểu Nhiên, không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng Hà Tiểu Nhiên cảm thấy sợ hãi: "Anh làm, làm gì?"
"Nói đi, vì sao." Chu Trầm Uyên nhìn cô.
Hà Tiểu Nhiên ngẩn ngơ, giả ngu nói: "Cái gì mà vì sao?"
Chu Trầm Uyên: "Đừng giả vờ, nói mục đích của cô đi, tốt nhất là cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Hà Tiểu Nhiên nói: "Mẹ anh đã tìm một thầy phòng thủy, sau đó đi tìm ông cụ, nói lúc trước chọn vợ cho anh đã chọn sai, muốn đổi người. Nhưng tôi không thể bị đổi được. Tôi đã ngủ với anh rồi, nói đổi thì đổi ngay, chẳng phải nhà các anh bắt nạt người ta quá đáng à?"
Chu Trầm Uyên tỏ vẻ kỳ lạ liếc nhìn cô: "Cô thích tôi à?"
Thích anh mà còn nhìn Yến Thiểu Trang?
Anh không đẹp trai hơn Yến Thiểu Trang à?
Hà Tiểu Nhiên muốn nói lại thôi: "Dù sao cũng không được đổi người."
Cô lại nghĩ đến điều gì đó, giải thích nói: "Nhưng mà tôi phải nói với anh, người tôi sắp xếp chưa kịp ra tay thì mấy người kì lạ đó đã xuất hiện rồi. Bọn họ ra tay quá hung ác, dao thật súng thật đó!"
"Vậy cô định cho người đối phó với tôi thế nào?" Chu Trầm Uyên hỏi.
Hà Tiểu Nhiên: "Thì... Đánh gãy chân của anh, sau đó tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân! Như vậy ông cụ sẽ cảm động, nhìn thấy tấm lòng chân thành của tôi có lẽ sẽ không có ý muốn đổi tôi."
Tâm trạng của Chu Trầm Uyên cảm thấy vô cùng kì lạ, vừa tức giận vừa…… hơi mừng thầm đối với hành động của cô lại.
Anh đứng trước mặt cô, mạnh miệng nói: "Tôi không ngờ cô thích tôi đến mức biếи ŧɦái như vậy. Cô không cần phải đánh gãy chân tôi đâu, nói cho tôi biết cô thích cái gì ở tôi? Tôi có thể thay đổi."
Hà Tiểu Nhiên: "..."
Cô nhìn Chu Trầm Uyên: "Không cần thay đổi, anh giống như bây giờ là được."
Lúc này Chu Trầm Uyên trừng mắt với cô: "Hà Tiểu Nhiên, cô có chừng mực một chút cho tôi. Cô thích tôi một chút là được, thích nhiều thế làm gì? Cô có còn là chính mình không? Phụ nữ phải sống cho bản thân mình, chỉ thích một người đàn ông thì làm được gì?"
Hà Tiểu Nhiên: "..."
"Nếu như cô đã thích tôi như thế thì không nên làm tổn thương người khác. Cậu út độc thân rất dễ tự mình đa tình, hiểu lầm, bề trên và hậu bối như vậy rất khó coi."
Cô thích anh thì tốt, nhưng mà cho dù cô và Yến Thiểu Trang có mối quan hệ đàn anh đàn em thì cũng phải giữ khoảng cách, nếu không sẽ làm tổn thương Yến Thiểu Trang.
Hà Tiểu Nhiên: "..."
Bây giờ anh thừa nhận Yến Thiểu Trang là cậu út của anh rồi à?
Chu Trầm Uyên ngồi xuống bên cạnh, lưng thẳng tắp: "Tôi không tính toán với cô về chuyện ngày hôm nay, nhưng mà sau này đừng làm những chuyện vô dụng này. Mấy người may mắn mới gặp những người kia, nếu không thì hôm nay những người tham gia sẽ không ai chạy thoát được."
Hà Tiểu Nhiên nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi, may mà Tần Sơn thông minh, nhìn thấy tình hình không đúng đã "A a" chạy mất.
"Vậy bên ông cụ..."
Chuyện Chu Trầm Uyên bị ám sát không thể nào là chuyện nhỏ đối với nhà họ Chu, chắc chắn nhà họ Chu sẽ biết, chẳng qua chỉ là vấn đề giấu được bao lâu mà thôi.
"Cô không cần quan tâm phía ông cụ, để tôi giải quyết." Chu Trầm Uyên liếc nhìn cô. "Còn một việc cô nhớ kỹ cho tôi, cô là vợ của tôi, tôi đồng ý cưới cô, tôi không nói cho cô đi thì không ai làm gì được!"