Trên mặt Yến Thiểu Trang mang theo vài nét cười, thái độ đối với Vệ Tư Tư chỉ khách khí không thân thiện, lịch lãm vừa phải.
Từ trên mặt anh ta, Vệ Tư Tư không thể nhìn ra anh ta có ấn tượng tốt với mình hay không.
Yến Thanh nhìn Vệ Tư Tư một cái, mặc dù cô gái nhà họ Vệ chỉ là họ hàng nhưng cũng mang họ Vệ, tốt xấu gì cũng là một trong tứ đại gia tộc, cũng hơn các cô gái Thiểu Trang tự tìm ở bên ngoài.
Yến Thiểu Trang nói chuyện với đối phương, lúc ngẩng đầu lên thì vô tình nhìn thấy Hà Tiểu Nhiên ngồi trên sô pha ở một góc, khuỷu tay đặt trên tay vịn sô pha, nâng má, vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa nhìn về phía anh ta.
Yến Thiểu Trang ở phía xa cách rất nhiều người đột nhiên nâng cốc về phía Hà Tiểu Nhiên, nở một nụ cười vừa đẹp đẽ vừa dịu dàng với cô.
Hà Tiểu Nhiên run lên, vừa muốn nói gì đó để tỏ ý mình đã tiếp nhận, kết quả bị một người ngăn trở ở trước mắt.
Chu Trầm Uyên xụ mặt, nhìn cô từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Đi thôi!”
Hà Tiểu Nhiên sửng sốt: "Bây giờ à?”
"Chứ khi nào cô mới đi?" Chu Trầm Uyên quay đầu lại, nhìn về phía Yến Thiểu Trang, lạnh lùng cười lên: "Cô không nhìn thấy Yến Thiểu Trang đang xem mắt à?”
Hà Tiểu Nhiên không muốn cãi nhau với anh, liền đứng lên đi với anh.
Cô đi được hai bước định quay đầu lại nhìn một cái, thế nhưng Chu Trầm Uyên đã quay đầu túm lấy cánh tay cô, kéo ra ngoài: "Đi thôi!”
Nhìn! Lại nhìn, thật muốn móc đôi mắt chó của cô ta ra!
Hà Tiểu Nhiên ngồi lên xe, lấy giày đế bằng từ trong túi xách ra thay rồi nói với tài xế: "Tôi và bạn hẹn ăn khuya, anh đến phố ồn ào phía trước cho tôi xuống.”
"Trễ rồi còn không về, lại muốn làm gì?" Chu Trầm Uyên nghi ngờ hỏi: "Cô đã quên lần trước cô đến phòng tập thể hình gì đó, suýt chút nữa chết bên ngoài rồi à?”
"Sao lại chết bên ngoài chứ? Chỉ là bỗng ngất xỉu thôi mà, anh mặc kệ tôi thì tôi cũng sẽ tự tỉnh lại thôi. "Hà Tiểu Nhiên thản nhiên nói, quay đầu liền quên dáng vẻ thảm hại lúc trước của mình.
Chu Trầm Uyên tức giận: "Cô..."
Người phụ nữ này không học được cái gì gọi là vâng lời!
Xe đi ngang qua cửa chợ náo nhiệt, Hà Tiểu Nhiên kiên trì muốn xuống xe, tài xế không dám nghe theo mà nhìn sắc mặt Chu Trầm Uyên: "Cậu chủ à?”
Hà Tiểu Nhiên la hét: "Cậu Chu, làm người không thể quá đáng như vậy được. Tốt xấu gì thì tôi cũng là sinh viên đại học thời đại mới, không thèm chơi cái trò giam cầm này với anh đâu! Dừng xe lại!”
Chu Trầm Uyên ngồi trong xe, nhìn cảnh tượng người đến người đi nhộn nhịp trên con phố ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng: "Dừng xe lại.”
Tài xế vội vàng dừng xe bên cạnh, Hà Tiểu Nhiên đẩy cửa xuống xe, xoay người vừa định nói chuyện thì nhìn thấy Chu Trầm Uyên cũng bước xuống từ trên xe, còn liếc mắt nhìn xung quanh.
Hà Tiểu Nhiên khó hiểu nhìn anh: "Anh xuống làm gì?”
Chu Trầm Uyên lạnh lùng liếc cô một cái: "Canh chừng cô!”
Anh muốn xem, buổi tối cô định ăn khuya với ai!
Hà Tiểu Nhiên nhìn Chu Trầm Uyên rồi lại nhìn hai ba người đi theo phía sau anh, tối nay anh mang theo ít người hơn trước kia.
Hà Tiểu Nhiên nhìn anh vài giây, sau đó cô nhấn mạnh: "Đây là anh muốn, không phải tôi nha!”
"Bớt nói nhảm." Chu Trầm Uyên đi theo phía sau cô: "Đi thôi.”
Trong số những người đi theo phía sau anh, có một người tiến lên: "A Uyên!”
Đã trễ như vậy, nơi này còn hỗn tạp nhiều người, ai lại biết nơi này cất giấu loại người gì chứ?
Vì lý do an toàn, tốt nhất là không đi!
Chu Trầm Uyên hơi liếc qua: "Tôi muốn đi đâu, còn cần các người đồng ý à?”
“Không phải, đã quá muộn rồi!”
"Cô ta là con gái, trễ như vậy còn dám chạy lung tung, sao tôi không dám chứ?" Chu Trầm Uyên nói với giọng điệu hơi tức giận: "Tránh ra, đừng làm mất hứng thú của ông đây.”
Hà Tiểu Nhiên không nói gì, cô cầm điện thoại di động, chậm rãi đứng chờ ở đầu đường một lúc, sau đó xoay người nói: "Bạn tôi nói không đi nữa. ”
Chu Trầm Uyên nhíu mày nói: "Cô nói cái gì? Có khái niệm thời gian không vậy? Không đến sao không nói sớm?!”
"Đúng vậy, tôi cũng mắng cậu ta như thế." Hà Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái: "Nếu không hai chúng ta đi dạo đi? Thấy sao? Chợ đêm chỉ có người trẻ tuổi đi, lớn tuổi ai lại đi ra ngoài dạo? Chỉ có về đêm cuộc sống của những người trẻ tuổi chỉ mới bắt đầu.”
Chu Trầm Uyên không nói gì, vẻ mặt tỏ ra khinh thường nhưng cơ thể lại rất thành thật mà tự đi về phía trước.
Hà Tiểu Nhiên tụt lại phía sau anh một bước, nhìn chằm chằm sau gáy anh mà nặng nề tâm sự.
Chu Trầm Uyên kén chọn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nhíu mày, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Ở nơi thế này có gì mà đi dạo chứ? Khắp nơi bẩn thỉu, tràn ngập đủ loại hương vị thức ăn hỗn tạp, ăn ngon sao?
Hà Tiểu Nhiên thấy vẻ mặt của anh liền biết anh đang nghĩ gì, cô khuyên nhủ: "Anh không ở lại được thì cứ về đi, nơi này không phải là nơi dành cho cậu chủ yếu đuối như anh đến..."
"Cô nói gì?" Chu Trầm Uyên nghe được bốn chữ cậu chủ yếu đuối, liền nghiêm túc nói lại: "Cô nói ai là cậu chủ yếu đuối hả?”
Hà Tiểu Nhiên rũ mắt, không thành tâm xin lỗi: "Xin lỗi. ”
Cô dẫn Chu Trầm Uyên đi dạo, vừa đi vừa nói: "Phía trước có một con hẻm, bên trong có một bà lão bán chân gà ăn cực kỳ ngon."
Cô nhìn người đi theo phía sau Chu Trầm Uyên, liếc anh một cái: "Vì an toàn cho anh, anh đừng vào, ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi vào sẽ trở ra liền.”
Cô nhấc chân đi vào bên trong con hẻm.
Ngõ nhỏ hơi tối tăm, chỉ có một góc cách đó không xa mới có một chút ánh đèn mờ ảo, giống như chỗ đóng phim ma trên TV.
Nếu như không phải trên tường dán chữ "Chân gà gia truyền", bất cứ người nào cũng không thể ngờ được bên trong còn có một cửa hàng nhỏ bán chân gà.
Ngay sau khi cô rẽ vào thì đã không còn thấy tăm hơi đâu.
Chu Trầm Uyên nhíu mày, nhấc gót chân đi theo, những người ở phía sau vội vàng đuổi theo.
Anh vừa rẽ qua liền nhìn thấy Hà Tiểu Nhiên đứng trước một cửa sổ, bên trong có một bà lão đang bỏ chân gà vào trong túi giấy, Hà Tiểu Nhiên nói với bà lão: "Nhường một cái, để cho một người khác! Nhà tôi bốn người, ăn số lẻ không được.”
Chu Trầm Uyên đi tới: "Sao lại nỡ bỏ tiền mua ăn? ”
Hà Tiểu Nhiên nói: "Em gái tôi thích ăn chân gà nhà họ.”
Trong lúc cô liếc anh chợt phát hiện có một đốm đỏ ở vị trí sau gáy anh lóe lên rồi biến mất, cô mẫn cảm ngẩng đầu lên.
Mắt thường này không cách nào thấy rõ cái này, dự cảm hoàn toàn đến từ trực giác này làm cho trong lòng cô trầm xuống.
Cô nhanh chóng nhìn lướt qua chỗ sâu trong ngõ nhỏ, mơ hồ nhìn thấy bóng người lắc qua.
Cô lại nhìn về phía Chu Trầm Uyên, Chu Trầm Uyên hỏi: "Cô muốn nhìn tới khi nào?”
Có biết xấu hổ không vậy? Có người nào lại nhìn chằm chằm đàn ông như vậy chứ?
Nếu cô chỉ nhìn anh thì cũng thôi đi, quan trọng là cô cũng nhìn Yến Thiểu Trang như vậy!
Chu Trầm Uyên nghiêm mặt, lưng cũng đứng thẳng tắp theo thói quen, nếu như cô muốn xem, vậy để cô nhìn một lần cho đủ, cũng để cho cô biết cái gì gọi núi cao còn có núi cao hơn, đừng cảm thấy trên đời chỉ có một Yến Thiểu Trang là có thể nhìn.
Tốt nhất làm sáng đôi mắt chó của cô ta để hả giận.
Giây tiếp theo!
Vạt áo Chu Trầm Uyên đột nhiên bị Hà Tiểu Nhiên nắm lấy, mạnh mẽ kéo xuống, vì dùng sức quá mạnh nên gương mặt Chu Trầm Uyên thoáng chốc đυ.ng vào mặt của Hà Tiểu Nhiên, mũi đau nhói đến chảy nước mắt.
Hai người nhìn nhau 0,01 giây, Chu Trầm Uyên bị Hà Tiểu Nhiên nhấn vào tường.
"Cô..."
"Phốc phốc" hai tiếng, trên tường đối diện lưu lại vết đạn súng bắn tỉa.
Chu Trầm Uyên ngẩng đầu, người đứng ở góc đường cũng cảm thấy tình huống không đúng.
Một loạt tiếng hét vang lên ở sâu trong con hẻm: “Xông lên!”
Bảy tám người mặc đồ đen chạy ra, trên đầu bọn họ đội mũ trùm đầu cùng các loại mặt nạ hoạt hình, trong tay cầm gậy nhào tới bên này.
Những người đó chưa kịp đến gần, trên tường ngõ nhỏ có một bóng người rơi xuống từ trên không, đối phương có cơ thể cường tráng, dao găm trong tay sáng lóe lên, chân vừa rơi xuống đất liền đi thẳng về phía Chu Trầm Uyên.
Hà Tiểu Nhiên chờ cơ hội này để biểu hiện.
Cô hoàn toàn không cho Chu Trầm Uyên phản ứng, trở tay đẩy anh ra sau lưng, tay không đối đầu với đối phương, cố ý quay người lại, trong chớp mắt, áo khoác trên người đã bị cắt rách, cánh tay có máu chảy ra.
Đám người mặc áo đen cầm gậy còn chưa vọt tới trước mặt, người dẫn đầu đột nhiên đứng lại, quay đầu lại đếm số người, sao lại có thêm một người vậy?!
Bọn họ nhận ra tình huống không đúng, đồng loạt dừng bước, sau đó kêu lên một loạt tiếng "A a a a a", nhanh chóng chạy trốn từ bốn phương tám hướng như đàn ông vỡ tổ.
Hà Tiểu Nhiên ôm cánh tay nhìn đám người chạy đi, lại nhìn người trước mắt này, đối phương ra chiêu nào cũng là đòn trí mạng tàn nhẫn, hoàn toàn không chừa đường sống, đây đâu phải là cao thủ mà Tần Sơn có thể thuê được chứ?
Tiêu rồi!
Tên cướp giả gặp phải kẻ gϊếŧ người thật rồi!