Chương 34: Nó Đánh Cho Ai Xem Hả?

Hà Tiểu Nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Sơn: "Bây giờ cảm thấy anh ta là người như thế nào?”

Tần Sơn: "..."

Hà Tiểu Nhiên đưa tay vỗ mạnh lên lưng cậu một cái: “Tối nay gặp!”

Tần Sơn nhìn thoáng qua đôi giày cao gót khoa trương của cô, có thể bước lên bậc thang được sao?

“Cậu bảo trọng!” Cậu nghiêm túc gật đầu, đạp xe đi.

Bên người Hà Tiểu Nhiên ít đi một người nam đồng hành, Chu Trầm Uyên vẫn đối xử với cô với thái độ này. Mặc dù hai người phụ nữ kia không có được sắc mặt tốt của Chu Trầm Uyên nhưng ít nhất so với Hà Tiểu Nhiên còn có mặt mũi hơn.

Hai người đứng cười nhạo: "Đứa nghèo nàn từ đâu đến vậy, còn thật sự đến ăn chực à?”

"Phụ nữ bây giờ còn mơ ước trở thành Lọ Lem, quả thực đột phá giới hạn cuối."

Trước khi các cô đến, trong nhà đã nhắc nhở, đêm nay nhìn thì giống như là sinh nhật của vợ ông ba Yến, nhưng trên thực tế là ông ba Yến đang chọn vợ cho con riêng.

Nam Thành có một số cô gái đã đến tuổi kết hôn mà nể mặt người nhà, những người có thể đến đều đến rồi.

Ai biết được cuối cùng vị trí đứng nhất sẽ rơi vào người phụ nữ nào?

Trong mắt các cô, những cô gái có mặt ở đây đều là kẻ địch, hai người vừa rồi trên đường còn cảm thấy chướng mắt với nhau, trong nháy mắt đứng chung chiến tuyến đối phó với kẻ thù bên ngoài.

Hà Tiểu Nhiên chính là kẻ thù bên ngoài.

Chu Trầm Uyên nghe được lời của các cô, liền quay đầu lại khiến cho hai cô gái kia phải ngậm miệng lại.

Anh nhíu mày, thấy Hà Tiểu Nhiên không đi, lại nhìn kỹ, cô còn trang điểm tỉ mỉ.

Có ý gì? Cô có ý gì?

Trang điểm cho ai xem? Cô có biết xấu hổ hay không?

Chu Trầm Uyên lập tức quay đầu nói với bảo vệ: "Phụ nữ nào có ý đồ trà trộn vào địa điểm tổ chức tiệc, tốt nhất nên coi chừng, đừng để đến lúc nào đó gây ra chuyện hỗn loạn gì đó, các người không gánh nổi trách nhiệm đâu!”

Cô không được vào, xem cái khuôn mặt xấu xí loè loẹt kìa, cho ai xem ả!

Hà Tiểu Nhiên khϊếp sợ: "Anh không dẫn tôi đi vào thì thôi, còn độc ác như vậy ư?”

Chu Trầm Uyên nhếch khóe môi: "Đối với loại phụ nữ như cô, còn cần phải khách khí sao?”

Anh nói xong bèn xoay người đi dọc theo thảm đỏ, phía sau có hai ba người bình thường luôn đi theo anh, bọn họ đều rời đi theo Chu Trầm Uyên với vẻ mặt không thay đổi.

Lúc Chu Trầm Uyên đi tới bậc thang cao nhất, Yến Thiểu Trang đột nhiên đi ra từ cửa khách sạn.

Trong nháy mắt hai người lướt qua, Yến Thiểu Trang gật đầu về phía anh, sau đó nhanh chóng xuống bậc thang.

Chu Trầm Uyên dừng bước, xoay người quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hà Tiểu Nhiên ngửa đầu nhìn Yến Thiểu Trang cười với vẻ mặt mê trai.

Chu Trầm Uyên đột nhiên cảm thấy khuôn mặt tươi cười kia vô cùng chói mắt, đối với anh thì châm chọc khıêυ khí©h, còn đối với Yến Thiểu Trang thì xấu hổ nũng nịu.

Cô vẫn thật sự thừa nhận thân phận người phụ nữ đã kết hôn của mình có chọn lọc đấy!

“Đàn anh!”

"Mẹ tôi nói nhận được điện thoại của em, nhưng chưa kịp nói gì thì em đã cúp máy, tôi đoán điện thoại di động của em hết pin cho nên đi ra tìm em." Yến Thiểu Trang đứng trước mặt cô, cúi đầu cười nói: "Người ta nói họa vô đơn chí, xem ra hôm nay Tiểu Nhiên đến đây cũng tốn một chút tâm sức đấy.”

Hà Tiểu Nhiên lập tức gật đầu: "Đúng là rất thảm!”

Yến Thiểu Trang mỉm cười, đưa tay với cô: "Vậy từ giờ trở đi, sự xui xẻo sẽ tan đi.”

Hà Tiểu Nhiên hơi do dự, cô rút ra bài học lần trước, cẩn thận đặt điện thoại di động không còn pin vào lòng bàn tay Yến Thiểu Trang.

Yến Thiểu Trang càng cười tươi hơn: "Lần này là tay. Em không thường đi giày cao gót như vậy, em có thể đi lên bậc thang sao?”

Hà Tiểu Nhiên ngượng ngùng cầm điện thoại di động về, quả thật không quen, cô sắp không đứng vững nữa rồi.

Cô biết có một số trường hợp đàn ông phải thể hiện phong thái quý ông, chủ động giúp đỡ phụ nữ đi lại khó khăn, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, cảm thấy không tôn trọng nam thần.

"Đàn anh, tôi có thể tự mình đi."

Yến Thiểu Trang không rút tay lại, vẫn vươn ra trước mặt cô.

Lòng bàn tay anh sạch sẽ, ngón tay thon dài thẳng tắp, móng tay tròn trịa, trông rất đẹp.

Hà Tiểu Nhiên còn chưa kịp đưa tay, Chu Trầm Uyên đột nhiên nhanh chóng đi xuống từ phía trên, vọt tới trước mặt hai người, hung hăng tát về phía người trước mắt một cái: "Chưa đủ hả?”

“Chát!"

Âm thanh giòn tan vang lên!

Mặt Hà Tiểu Nhiên bị đánh nghiêng sang một bên, bên má đỏ lên.

Chu Trầm Uyên sững sờ tại chỗ.

Vừa rồi trong chớp mắt, Hà Tiểu Nhiên nhanh hơn Yến Thiểu Trang một bước, chắn ở trước mặt anh ta nên tay Chu Trầm Uyên đánh vào mặt cô.

Mặt Yến Thiểu Trang âm trầm: "A Uyên..."

“Đàn anh!” Hà Tiểu Nhiên cố gắng lớn tiếng nói: "Tôi không sao.”

Cô hơi quay đầu lại, trên mặt mang theo ý cười, "Hôm nay là sinh nhật dì, đừng tức giận.”

Cô biết Chu Trầm Uyên cố ý muốn đánh vào mặt Yến Thiểu Trang, anh cố ý ở trước cửa nhà họ Yến, tại tiệc sinh nhật mẹ Yến Thiểu Trang, trước mặt mọi người đánh Yến Thiểu Trang, anh chính là muốn khiến Yến Thiểu Trang mất hết mặt mũi.

Nếu anh đánh, chẳng những Yến Thiểu Trang phải nhịn mà ngay cả nhà họ Yến cũng phải nhịn.

Vì vậy một cái tát kia chỉ nên rơi vào trên mặt mình, nếu không Yến Thiểu Trang sau này còn có thể làm người như thế nào ở trong những nhà giàu có quyền quý ở Nam thành chứ?

Có lúc một cái tát đánh không chết người, lại có thể khiến người ta không thể ngẩng đầu lên được.

Đặc biệt là với thân phận xấu hổ không danh chính ngôn thuận này của Yến Thiểu Trang.

Chu Trầm Uyên nhìn chằm chằm vào mặt của Hà Tiểu Nhiên, nhìn thẳng vào cô.

Amh nghiến răng: "Hà Tiểu Nhiên, có phải cô đã quên thân phận của mình rồi không?”

Hà Tiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn lại anh: "Chẳng phải lúc này nên quên đi sao?”

Đừng nói trường hợp này, trường hợp nào cũng phải tránh, chẳng lẽ còn muốn ôm đùi anh gọi chồng à?

Chu Trầm Uyên nghẹn lời đứng tại chỗ ngay lập tức, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

Khi anh quay đầu lại thì đột nhiên thấy Hà Tiểu Nhiên nắm tay Yến Thiểu Trang, đi qua trước mặt anh.

Trên bậc thang, mấy người bên cạnh Chu Trầm Uyên đứng trên bậc thang, mấy đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào Hà Tiểu Nhiên, nhìn cô lôi kéo Yến Thiểu Trang đi qua trước mặt bọn họ.

Bọn họ lại nhìn Chu Trầm Uyên, anh cúi đầu, suy sụp tiêu điều đứng ở dưới bậc thang.

"Tiểu Nhiên! Không sao chứ? Có đau không?”

Hà Tiểu Nhiên lơ đễnh khoát tay: "Không sao, một cái tát thôi mà, anh ta là một cậu ấm yếu ớt, có bao nhiêu sức lực chứ? Không đau.”

Yến Thiểu Trang nhíu mày, tối sầm mặt lại.

Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Yến Thiểu Trang, Hà Tiểu Nhiên cười hì hì nói: "Đàn anh, vẻ mặt này của anh là sao? Thật sự không đau mà.”

"Xin lỗi." Yến Thiểu Trang nói với giọng tự trách: "Bởi vì tôi mà cậu ta ba bốn lần gây sự với em.”

"Chẳng phải con người anh ta lúc nào cũng vậy sao? Không cần phải để ý đến anh ta.” Hà Tiểu Nhiên tỏ vẻ không sao cả: "Hôm nay là sinh nhật dì An, đàn anh phải vui vẻ lên.”

Yến Thiểu Trang gật đầu: "Ừm, mẹ tôi hắn là đang ngóng chờ, tôi dẫn em đi gặp bà.”

Trong phòng trang điểm phòng ngủ chính, Yến Thanh đang cầm bút, cẩn thận vẽ lông mày cho An Khinh, vẽ xong liền quan sát một chút: "Để cho anh xem nào, không lệch, vô cùng đối xứng, vợ anh nhìn thế nào cũng xinh đẹp. Điều này có nghĩa là tay nghề của anh không tệ lắm!”

An Khinh dịu dàng nở nụ cười, trên mặt mang theo vài phần yêu kiều của cô gái nhỏ: "Đã bao tuổi rồi, còn lắm lời vậy.”

Yến Thanh thấy có người đẩy cửa đi vào, ông ngẩng đầu: "Thiểu Trang.”

Tầm mắt dừng trên người Hà Tiểu Nhiên: "Đây là..."

An Khinh lập tức đứng lên: "Tiểu Nhiên, cháu tới rồi!”

Hà Tiểu Nhiên lập tức ngoan ngoãn nói: "Chào dì An.”

An Khinh nhịn không được nâng mặt Hà Tiểu Nhiên lên, đốm đen rõ rệt trên mặt đã nhạt đi bớt, An Khinh khẽ cười nói: "Tiểu Nhiên thật xinh đẹp! Ôi, sao mặt lại đỏ như vậy?”

Yến Thiểu Trang mím môi, ánh mắt tối sầm lại.

Hà Tiểu Nhiên cười hì hì: "Dì An, dì xem cháu có ngốc hay không? Là do đập vào kính khi vừa bước vào. Bức tường kính của nhà dì là quá sạch sẽ, không có vết bẩn nào nên cháu đã sơ ý đập đầu vào.”

An Khinh cười khẽ, nắm tay Hà Tiểu Nhiên nói với Yến Thanh: "Đây là bạn tốt của Tiểu Tuyết, hai người nói chuyện đi, em dẫn Tiểu Nhiên đi thăm Tiểu Tuyết.”

Yến Thanh hơi kinh ngạc, ông nhìn Hà Tiểu Nhiên một cái: "Được, đi đi, đừng thăm quá lâu. ”

An khinh gật đầu: "Sẽ quay lại nhanh thôi.”

Chờ các cô rời đi, Yến Thanh nhìn về phía Yến Thiểu Trang: "Chuyện gì xảy ra vậy?”

"Là A Uyên." Yến Thiểu Trang giật khóe miệng: "Không có việc gì cả.”

“Không sao mà sắc mặt của con lại khó coi đến như vậy?” Yến Thanh tái mặt: "A Uyên đánh cô gái kia à?”

Yến Thiểu Trang nói: "Ba, người đừng vì con mà mất hòa thuận với chị cả, đều là người một nhà, chị cả đã hết lòng rồi.”

Yến Thanh chắp tay sau lưng, hơi tức giận nói: "Con còn chưa đủ cẩn thận sao? Con đã chịu đựng họ bao nhiêu lần rồi? Thực sự nghĩ con không có chỗ dựa vững chắc đằng sau sao? Nếu chị cả con thật sự sợ không hay thì nên quản tốt A Uyên! Ở nhà họ Yến ra tay đánh khách quý của nhà họ Yến, còn là con gái, nó đánh cho ai xem hả? ”