Chương 30: Không Sợ Nó Bị Tụ Máu Não À

Tại hành lang của bệnh viện Đạt Tế.

Chu Trầm Uyên ôm Chu Trầm Trầm, mím môi, nhìn chằm chằm vào bác sĩ với vẻ mặt căng thẳng.

Bác sĩ bị anh nhìn đến đến sởn gai ốc nhưng vẫn kiên trì nói: "Vấn đề không quá lớn, từ siêu âm màu và chụp X quang cho thấy cơ quan bụng không bị tổn thương. Có thể do mô mềm bị thương nên gây đau ở bộ phận cơ.”

Chu Trầm Uyên thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng câu nói tiếp theo của bác sĩ lại khiến anh cảm thấy thấp thỏm.

"Nhưng mà, " Bác sĩ nhìn vào hình ảnh: "Có phải cô ấy vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật phá thai cách đây không lâu không?"

Mặt Chu Trầm Uyên hơi nhúc nhích, nhạy cảm hỏi: "Có ảnh hưởng gì sao?”

Bác sĩ nhíu mày: "Vị trí bị thương hơi đặc biệt, cần phải quan sát thêm, bây giờ cũng khó nói.”

Chu Trầm Uyên không kiên nhẫn, gắt gỏng ngắt lời: "Mau nói có ảnh hưởng gì!”

"Nếu không chữa trị cẩn thận, có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản!" Bác sĩ liếc mắt nhìn anh một cái: "Cậu Chu không nên tự tiện để mợ chủ làm phẫu thuật phá thai.”

Dòng dõi nhà họ Chu, sao có thể nói làm liền làm chứ? Nếu như những trưởng bối nhà họ Chu biết, e rằng...

Vẻ mặt của Chu Trầm Uyên không có một tí biểu cảm nào: "Quản tốt miệng của ông, những lời không nên nói thì đóng chặt cho tôi.”

Trong phòng bệnh, Hà Tiểu Nhiên nằm nửa người, cô vừa mới được tiêm một mũi, cơn đau bụng cũng giảm bớt nên tâm trạng cũng cảm thấy thoải mái.

Lúc Chu Trầm Uyên vào cửa liền nhìn thấy cô cầm điện thoại di động đang chơi game.

Anh tối sầm mặt lại, bước tới giật lấy điện thoại di động của cô.

Hà Tiểu Nhiên lớn tiếng hét lên: "Làm gì vậy? Đang lập đội đấy!”

Chu Trầm Uyên cứng rắn thoát khỏi game cho cô.

Hà Tiểu Nhiên nói với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Chu Trầm Uyên, anh thật sự quá đáng ghét.”

Chu Trầm Uyên đột nhiên ôm Chu Trầm Trầm lên và đặt trên chăn trước mặt cô: "Cô tự ôm nó đi!”

Hà Tiểu Nhiên lập tức ngồi dậy kiểm tra: "Trầm Trầm, mấy ngày không gặp, con có nhớ mẹ không?”

"Con rùa mà biết nhớ cái gì?" Chu Trầm Uyên đứng bên cạnh, lưng thẳng tắp, rũ mắt xuống, anh định ra vẻ rất rộng lượng nhưng cuối cùng miệng lại hỏi: "Cô với Yến Thiểu Trang làm gì vậy?”

"Không làm gì, gặp nhau trên đường nên anh ấy tiện thể đưa tôi về một đoạn." Cô kiểm tra vỏ của Chu Trầm Trầm, ai đã lấy mất mảnh nhựa mà cô dán rồi vậy?

Không phải Chu Trầm Uyên định đưa vào nồi đấy chứ?

“Hà Tiểu Nhiên, cô nên cẩn thận cho ông đây!”

Hà Tiểu Nhiên buồn ngủ: "Xem ra Chu Trầm Trầm rất thích hợp để cho anh ôm.”

Chu Trầm Uyên tức giận, đừng tưởng rằng anh không nghe ra cô đang châm chọc anh là vương bát!

Nhưng anh vẫn hỏi điều quan trọng nhất: "Ai đánh cô vậy? Chu Tử Tích à?”

Hà Tiểu Nhiên trả lời: "Không phải bị người ta đánh, là lúc tôi luyện tập với người khác, không cẩn thận bị đánh.” Cô liếc nhìn anh và giải thích: "Tôi có một sở thích là luyện tập kick boxing."

Chu Trầm Uyên giương mắt lên: “Cô ăn no rửng mỡ à? Làm gì không làm mà lại đi luyện tập vật lộn cái gì đó? Cô muốn toàn thân đầy cơ bắp dọa người nhưng tôi không cần đấy!”

Hà Tiểu Nhiên nhìn gương mặt không được tự nhiên của Chu Trầm Uyên: "Đừng vậy chứ, hai nhà cũng đã ăn tiệc cưới rồi.”

Một bàn cũng là tiệc cưới, ai đi không quan trọng, quan trọng là hai bên đều đã thừa nhận rồi.

Chu Trầm Uyên nhìn thoáng qua bụng cô bị chăn che: "Sau này không được phép luyện nữa!”

Hà Tiểu Nhiên: "Anh sao thế? Quản nhiều vậy, có muốn trói tay chân tôi không?”

"Cô còn không biết cơ thể của mình như thế nào à? Cô không sợ sau này không sinh con được sao?" Chu Trầm Uyên giận dữ nói.

Hà Tiểu Nhiên cười rộ lên: "Tôi không có ý kiến gì đối với chuyện sinh con. Nhưng mà anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến sự ra đời của con anh, con người tôi rất rộng lượng.”

Chu Trầm Uyên khựng lại một chút, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Lời này nghĩa là sao?”

Hà Tiểu Nhiên: "Tôi không sinh được đứa bé, chắc chắn sẽ không để cho anh tuyệt hậu. Có biết Kim Ốc Tàng Kiều* không? Tôi có thể giúp anh hầu hạ cô ta, nhưng phải cho tôi tiền..."

* Kim Ốc Tàng Kiều: nạp thϊếp

“Cô muốn chết à? Cô có tin tôi tôi kêu người ném cô ra ngoài không?!" Chu Trầm Uyên càng nghĩ càng tức giận, nhấc chân đạp lên giường một cái: "Cô nghĩ rằng tôi giống như cô sao? Một người phụ nữ đã kết hôn mà không biết giữ khoảng cách với một người đàn ông. Đứa thậm tệ!”

Anh không phải loại người tùy tiện đi ra ngoài lăn lộn với phụ nữ!

Nghĩ đến đây, Chu Trầm Uyên lại tức giận: "Cô nghĩ rằng tôi là cô à?”

"Tôi thì sao?" Hà Tiểu Nhiên vuốt con rùa.

“Cô bước xuống từ xe Yến Thiểu Trang!” Chu Trầm Uyên tức giận.

"Nhưng anh có xe, anh cũng có chở tôi đâu." Hà Tiểu Nhiên nói: "Hơn nữa, nhà họ Chu các người, cho dù không phải ai cũng giống Chu Tử Tích, chẳng phải chuyện này…… chỉ là một chuyện thông thường thôi sao?”

Vẻ mặt của Chu Trầm Uyên trở nên tái mét, anh nghiến răng nói: "Ở nhà họ Chu, người được phép tìm vợ nhỏ đều là bởi vì sinh ra con có khuyết tật gen!”

Đôi mắt Hà Tiểu Nhiên khẽ động: "Ví dụ như?”

"Ví dụ như bệnh tim, hen suyễn, bạch tạng." Chu Trầm Uyên giận dữ nói: "Cô tò mò thật. Tự lo liệu cho chính mình không được à?”

Hà Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, không để ý tới lời nói của anh, tiếp tục hỏi: "Như vậy, thật ra nhóm chuyên gia nhà họ Chu kia đều theo dõi những bệnh bẩm sinh này à? Hình như đều rất khó trị.”

Chu Trầm Uyên: "Có một số bệnh vốn là những căn bệnh mà đến y học hiện đại cũng khó chữa, mục đích thành lập nhóm chuyên gia là để ngăn bệnh hoặc là tìm phương án điều trị, kéo dài mạng sống của con người.”

Ánh mắt Hà Tiểu Nhiên lóe lên: "Nhà anh có người bị bệnh bạch tạng à?”

Chu Trầm Uyên nói: "Ông nội có ba đứa con trai, bố tôi là anh cả, bên ông ba kia có một cô em họ út, sinh ra trắng cả người, chính là bị bệnh bạch tạng. Bọn họ nói là bởi vì kết hôn với họ hàng gần, sau đó phát hiện mẹ và bà nội có quan hệ máu mủ.”

"Vậy bác sĩ nhà anh đã điều trị cho em họ anh sao?"

"Dĩ nhiên." Chu Trầm Uyên nói: "Bọn họ vốn đã nghiên cứu hơn mười năm, em họ năm nay bảy tuổi, vẫn luôn uống thuốc, không thể hoàn toàn khôi phục nhưng đã hoàn toàn khống chế được bệnh. Những người nghiên cứu khoa học đã thiết kế riêng cho em ấy một mắt kính đặc biệt để bảo vệ võng mạc, còn có những bộ quần áo được may từ loại vải công nghệ cao để đạt được hiệu quả chống nắng.”

"Vì sao tài liệu nghiên cứu của bọn họ chưa từng được công bố ra ngoài vậy?" Hà Tiểu Nhiên nói: "Ít nhất kính và quần áo kia có thể công bố ra bên ngoài, như vậy những người khác nhìn thấy, tốt xấu gì cũng có thể có hướng đi và mục tiêu, như vậy cũng không lãng phí thành quả mà nhà anh đã tiêu nhiều tiền để làm ra!”

Chu Trầm Uyên liếc mắt nhìn cô một cái: "Dĩ nhiên nhóm chuyên gia muốn như vậy, có điều nhà họ Chu không muốn người ngoài biết nhà họ Chu có đứa con mắc loại bệnh bẩm sinh này. Tên của em họ đi học được dùng họ mẹ. Dĩ nhiên không thể tùy tiện mang kết quả nghiên cứu mục tiêu này ra ngoài.”

Hà Tiểu Nhiên không nói gì, đôi mắt nhìn lên trần nhà.

Kính mắt của Hà Miêu là do cô chọn, là kính bảo vệ mắt tốt nhất trên thị trường.

Nhưng Hà Tiểu Nhiên biết rõ, so với việc không đeo thì cặp mắt kính kia có một chút hiệu quả, nó có thể làm chậm tốc độ cận thị của Hà Miêu, nhưng thật sự có tác dụng vậy sao?

Chu Trầm Trầm nằm trên chăn mềm mại bò qua bò lại, bò không nổi, cuối cùng tức giận đến nằm yên trên chăn.

Hà Tiểu Nhiên xoay người Chu Trầm Trầm, nhìn nó quẫy đạp bốn chân đạp lung tung, cô nói: "Hai ngày nay không phải tôi không đón Chu Trầm Trầm, mà là vì em gái tôi xảy ra một chút chuyện, tôi phải đi chăm sóc..."

"Đồ nói dối!" Chu Trầm Uyên không chút lưu tình vạch trần: "Tôi đã cho người đi tìm rồi, em gái cô ở bên kia căn bản không có chuyện gì cả! ”

Hà Tiểu Nhiên khϊếp sợ: "Anh theo dõi tôi à?”

"Cô còn lừa tôi đấy." Chu Trầm Uyên hợp lý hợp tình nói: "Cô không đến đón Chu Trầm Trầm, tôi sợ cô bị Chu Tử Tích bắt đi nên đã cử người đi tìm cô.”

"Tôi nói thật. Tôi đến phòng tập thể hình Võng Hồng ở ngoại ô, để tham gia náo nhiệt.” Hà Tiểu Nhiên bày ra vẻ mặt chân thành: "Tôi không nên lừa anh, tôi sai rồi.”

Ánh mắt Chu Trầm Uyên vẫn nhìn chằm chằm Chu Trầm Trầm đang bất lực.

Nửa ngày sau, anh không nhịn được đi lên một bước, đưa tay đoạt Chu Trầm Trầm lại, "Cô không sợ nó tụ máu não sao?”