Chương 29: Bớt Bịa Ra Những Chuyện Quỷ Quái Để Gạt Tôi

Đối phương nói với vẻ mặt đương nhiên, thái độ vô cùng kiêu căng và khinh thường.

Hà Tiểu Nhiên ngẩng đầu, chỉ để lộ nửa con mắt ra ngoài, giọng điệu không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Không có hứng thú.”

Cô bước ngang qua đối phương và đi về phía cửa.

“Khoan đã!”

Cô vừa đi tới cửa, người nọ đột nhiên lên tiếng, gã vừa mở miệng thì những người ở cửa đồng loạt chặn đường cô.

Lão Đinh vừa thấy vậy liền biết xảy ra chuyện rồi.

Cậu ta không quen người này, chỉ biết đối phương họ Triệu, phụ trách bảo vệ an ninh trật tự, bình thường những người nhìn thấy gã đều kính cẩn gọi gã là anh Triệu, cho dù là chức vụ gì thì cũng là người lão Đinh không thể đυ.ng chạm đến.

Hà Tiểu Nhiên do cậu ta dẫn đến, dĩ nhiên cậu ta không thể ngồi yên mặc kệ, vì vậy cậu ta liền nước tới và mỉm cười hòa giải: "Đại ca, gần đây thân thể sát thủ không thoải mái, vừa nói mấy ngày tới không nhận..."

Lão Đinh còn chưa nói hết, anh Triệu đã xoay người, tầm mắt dừng trên mặt lão Đinh, tát vào mặt của cậu ta một cái, gϊếŧ gà dọa khỉ nói: "Ông đây nói chuyện với cậu à?”

Lão Đinh lập tức bị tát đến rơi mất một cái răng, cậu ta che mặt không dám nhúc nhích, thậm chí không dám phun máu trong miệng ra.

Anh Triệu đánh lão Đinh xong liền nhìn về phía Hà Tiểu Nhiên, gã cười nhạo một tiếng, chậm rãi đi tới: "Làm người phải biết thức thời. Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cuối cùng làm cho đôi bên đều trông rất khó coi.”

Anh Triệu đứng trước mặt Hà Tiểu Nhiên, tò mò đánh giá cô: "Bịt kín như vậy, là bởi vì trông rất xấu xí à?”

Ánh mắt của gã mang theo vài phần da^ʍ ô: "Mặt xấu không biết xấu hổ, lúc xem đánh trên lôi đài, dáng người cũng rất tuyệt đấy chứ. Tôi đã nếm thử mùi vị của một số võ sĩ nữ, không tệ, đủ mạnh. Không biết mùi vị sát thủ danh tiếng lẫy lừng này sẽ như thế nào đây?!”

Người phụ nữ vẫn đứng thẳng không nhúc nhích ở trước mặt gã ta. Tay chân cô thon dài, gầy gò mạnh mẽ, cao ráo hơn rất nhiều so với những cô gái bình thường khác, khi đứng ở trước mặt người đàn ông bình thường, đối phương sẽ cảm thấy rất áp lực.

"Nếu cô đi theo tôi, tôi bảo đảm ở đây sẽ không ai dám bắt nạt cô." Anh Triệu nói xong, đột nhiên đưa tay túm lấy chiếc mũ trên đầu cô: "Để tôi xem rốt cuộc cô trông như thế nào..."

Gã còn chưa dứt lời, người phụ nữ trước mặt chợt động đậy một cái.

Một tiếng "Bốp" vang lên, không ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy anh Triệu đột nhiên khom lưng phun ra một miệng đầy máu, cùng hai cái răng cửa bị tát rơi ra.

Lúc này anh Triệu mới muộn màng nhận ra điều gì đó, gã rống lên với giọng điệu mơ hồ: "... Gϊếŧ chết cô ta cho tôi! ”

Trong phút chốc, đám người bắt đầu nhào tới, lão Đinh lập tức muốn trốn đi, kết quả liền nhìn thấy Hà Tiểu Nhiên tung quyền như gió, nâng khuỷu tay như đao.

Chỉ xê xích trong một khoảng thời gian, sau khi một loạt tiếng “bốp bốp” khi nắm đấm đánh vào da thịt vang lên, một đám người đã hét lên một tiếng “ai da” và nằm ngổn ngang trên mặt đất.

So với những người đường hoàng trải qua đặc huấn của nhà họ Chu, một đám chỉ học những thứ sơ sài mà đã như chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như những người này cực kỳ kém cỏi.

Sau khi Hà Tiểu Nhiên đánh người xong, cô lấy một gói khăn giấy từ trong túi, rút ra một cái khăn giấy ướt, chậm rãi mở ra và lau tay, sau đó tiện tay ném trên mặt đất.

Toàn bộ quá trình cô giống như đi vào một nơi không có người, nhấc chân cất bước.

Một đống trên sàn nhà xếp chồng lên nhau, cô giẫm lên mấy người đang kêu la và rời đi.

Lão Đinh nhìn những tên côn đồ nằm trên đất không phải ôm đầu thì là ôm ngực, cậu ta không dám ở lại lâu mà vội vàng bước vào khe hở người ngổn ngang, chạy theo Hà Tiểu Nhiên.

Cậu ta biết Hà Tiểu Nhiên không muốn tiếp xúc với người ở đây, nhưng lão Đinh không biết lúc tâm trạng của cô không tốt lại trở nên khủng khϊếp như vậy!

“Tiểu Nhiên, lần này gặp rắc rối lớn rồi!” Lão Đinh vô cùng lo lắng, đυ.ng chạm người của sàn boxing này còn có thể sống nổi sao?

Hà Tiểu Nhiên dừng chân, xoay người nhìn cậu ta: "Tiền của tôi.”

“Chắc chắn sẽ đưa tiền, một khi không đưa tiền thì danh tiếng này cũng xong rồi, về sau ai cũng không dám đánh cho ông ta nữa, đúng không? Có điều..." Lão Đinh nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nói: "Tên vừa rồi mang họ Triệu, bình thường phụ trách bảo vệ an ninh trật tự, phía sau có một đám đàn em đi theo. Hôm nay cậu đυ.ng chạm đến gã, tôi sợ sau này gã sẽ tìm cậu gây sự. Hơn nữa, loại người như gã có rất nhiều mưu kế, lỡ như..."

Hà Tiểu Nhiên hỏi: "Cậu sợ anh ta à? ”

"Bà cô à, tôi chỉ là một người môi giới nhỏ nhoi, bình thường có một chút hoa hồng từ mấy thành phố xung quanh, còn phải phòng ngừa mấy môi giới lớn vì độc quyền mà bất cứ lúc nào cũng có thể gây chuyện với tôi, nộp chút phí bảo vệ gì đó." Lão Đinh đương nhiên sợ, cậu ta vừa mới bị người đánh rớt răng, mà còn phải nhếch miệng đầy máu ra để mỉm cười.

Bảo cậu ta đổi nghề cũng không thể, có cái nghề nào mà kiếm được như vậy chứ?

Hà Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Bọn họ tìm cậu gây chuyện cũng chỉ là ép cậu nói tôi đang ở đâu mà thôi, vậy cậu nói với họ là được rồi.”

"Hả?" Lão Đinh nói thầm: "Vậy cũng không được, chẳng phải cậu còn phải đi học sao?”

"Không sao." Hà Tiểu Nhiên nói: "Loại người như bọn họ, cho dù tìm tôi gây sự cũng không dám tiết lộ thân phận thật sự, bọn họ không biết mình làm cái gì à? Hơn nữa bọn họ cũng không đánh lại tôi.”

Hà Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn lão Đinh một cái: "Cậu đừng để mình bị thương, hỏi thì nói, bất cứ lúc nào chuyện đầu tiên cũng là tự bảo vệ mình, cậu làm anh hùng thay người khác, xui xẻo cũng chỉ có mình cậu.”

Lão Đinh vừa định đồng ý, thì lại nghe Hà Tiểu Nhiên chuyển đề tài: "Nhưng mà cũng có những thứ không nên nói, cậu vẫn nên quản cái miệng của mình lại.”

Lão Đinh sửng sốt: "Vậy cái nào nên nói cái nào không nên nói?”

"Bọn họ hỏi đến tôi, cậu cũng chỉ có thể nói tôi, không hề liên quan đến bất cứ người nào ở bên cạnh tôi.”

Lão Đinh không ngốc, vừa nghe liền hiểu, ngoại trừ cô thì những thứ khác cái gì cũng không thể nói lung tung.

Cậu ta định hỏi Hà Tiểu Nhiên trở về bằng cách nào thì điện thoại di động của Hà Tiểu Nhiên vang lên, cô lấy ra xem, 5678, cô bắt máy ngay lập tức: "Đàn anh.”

"Tôi làm xong việc rồi, vừa khéo đi ngang qua, nhìn thấy em và bạn đang đứng nói chuyện. Em đi ra ven đường đi, tôi thuận đường đưa em về.” Giọng nói của Yến Thiểu Trang vang lên trong điện thoại.

Hà Tiểu Nhiên lập tức đồng ý, vỗ vai lão Đinh: "Đi trước đây.”

Tài xế mở cửa xe, Hà Tiểu Nhiên ngồi vào liền ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.

Yến Thiểu Trang mỉm cười với cô: "Vừa tham gia một bữa tiệc có uống một chút rượu. Em có ngại không?”

Hà Tiểu Nhiên nói với dáng vẻ ngoan ngoãn: "Uống một chút rượu có thể khiến bản thân vui vẻ, tôi không ngại.”

Yến Thiểu Trang đánh giá cô một chút: "Em trông có vẻ không ổn lắm, có sao không?”

Hà Tiểu Nhiên nói không sao, cố gắng bày ra dáng vẻ thục nữ.

Sớm biết hôm nay gặp Yến Thiểu Trang hai lần, cô đã ăn mặc xinh đẹp một chút.

Yến Thiểu Trang tựa như say rồi nên nói hơi nhiều, còn nói chuyện chuyện trước kia hai người bọn họ từng gặp trong trường hợp nào.

Xe dừng lại dưới lầu, Hà Tiểu Nhiên bước xuống: "Đàn anh, hôm nay cám ơn anh nha.”

Yến Thiểu Trang cười: "Em đã gọi tôi là đàn anh, còn cảm ơn cái gì chứ? Trở về sớm nghỉ ngơi đi, nếu cảm thấy không khỏe thì nên đến bệnh viện.”

Hà Tiểu Nhiên dịu dàng xua tay: “Tạm biệt đàn anh.”

Xe vừa chạy đi, cô lập tức đưa tay ôm lấy bụng, đau quá!

"Hà Tiểu Nhiên."

Cô vừa xoay người liền nhìn thấy Chu Trầm Uyên đứng ở phía sau với vẻ mặt âm trầm, còn kẹp theo Chu Trầm Trầm bốn chân ngoe nguẩy.

Hà Tiểu Nhiên nhìn xe của Yến Thiểu Trang rồi lại nhìn Chu Trầm Uyên: "Sao anh lại ở đây?”

"Cô nói xem?" Anh hỏi ngược lại, ôm Chu Trầm Trầm trong tay, giơ lên cho cô xem: "Cô nói mấy giờ đến đón Chu Trầm Trầm, đã mấy ngày rồi mà cô cũng không đi tìm nó.”

Hà Tiểu Nhiên cảm thấy anh đang tức giận bèn đi về phía anh: "Vậy đưa Chu Trầm Trầm cho tôi đi, hai ngày nay tôi có chút việc..."

"Chúng ta học cũng một lớp, không có luận văn cũng không có bài tập về nhà, cô bận cái gì?" Chu Trầm Uyên hỏi.

Tay Hà Tiểu Nhiên ôm bụng, cô thật sự cảm thấy không ổn, vốn đã không khoẻ, buổi tối lại bị Red King đánh một cái, bây giờ thật sự rất đau.

"Tôi..."

"Cô bớt bịa ra mấy chuyện quỷ quái để lừa gạt tôi! Tôi thấy cô căn bản không cần Chu Trầm Trầm, cô là muốn hẹn hò tên chó Yến Thiểu Trang kia!" Chu Trầm Uyên ôm Chu Trầm Trầm, xoay người rời đi: “Cô đừng cần nó nữa!”

Hà Tiểu Nhiên muốn đuổi theo hai bước thì không đi nổi nữa, cô đưa tay: "Chu Trầm Uyên cứu mạng..."

Chu Trầm Uyên đi hơn mười bước, nghe một tiếng “rầm” ở phía sau, anh xoay người thì nhìn thấy Hà Tiểu Nhiên nằm sấp trên mặt đất.