Vì bảo vệ Tiểu Bạch Liên, Tiểu Dã Cẩu đã đến mức phát điên rồi.
Hà Tiểu Nhiên quyết định chạy đi ngủ, chui vào một nửa chăn nằm, cầm điện thoại di động lập tổ đội với bọn Tần Sơn.
Chu Trầm Uyên từ phòng vệ sinh đi ra, liền nhìn thấy tinh thần cô phấn chấn cầm điện thoại di động chửi ầm lên: "... Rác rưởi! Cậu có chơi hay không hả? ......Người đâu? Tần Sơn, cậu ngốc vãi... chó má! Ai đánh lén tôi? Các anh em, chơi cậu ta đi!”
Chu Trầm Uyên cố ý tạo ra chút động tĩnh, để cho cô yên lặng một chút.
Trong phòng chỉ có một cái giường, cũng không cách nào chia ra được.
Người nhà họ Chu không biết quan hệ giữa hai người thế nào?
Khóe mắt Hà Tiểu Nhiên liếc thấy anh đi ra, nhưng cũng lười phản ứng.
Đang bận rôn, lỡ như thua sẽ bị mắng đấy!
"Mẹ kiếp..." Hà Tiểu Nhiên nổi giận: "Có chơi hay không vậy? Tần Sơn cậu không biết chơi thì cút xéo đi, sau này ông đây lập tổ đội tuyệt đối không dẫn cậu theo nữa. Cậu đúng là đồ ăn hại mà!”
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng đồng đội chửi rủa: "... Trách tôi được sao? Ông đây không còn máu, sắp chết rồi, ai mau tới cứu tôi đi? Ah ah... Tôi chết rồi.”
Hà Tiểu Nhiên vừa nóng nảy vừa tức giận: "Tần Sơn, mẹ nó! Quên đi, ông đây sẽ báo thù thay cậu, các anh em, xông lên…”
Trong điện thoại di động không ngừng vang lên tiếng mắng chửi, Chu Trầm Uyên làm mặt lạnh. Không có chút tự giác đúng không?
Anh sống sờ sờ ở trước mắt cô, mà cô không nhìn thấy?
Ngủ cái gì, chơi game thì có!
Chơi với một đám đàn ông, có chút ý thức của người làm vợ không vậy?
Anh cố ý làm ra động tĩnh rất lớn, nằm xuống đầu bên kia, tức giận nói: "Còn chưa ngủ?”
Điện thoại di động của Hà Tiểu Nhiên trong nháy mắt im lặng, sau đó truyền đến một giọng nữ, nơm nớp lo sợ: "Đội trưởng, bên cạnh chị có đàn ông?”
Hà Tiểu Nhiên: "..."
Cô quay đầu lại nhìn Chu Trầm Uyên một cái, Chu Trầm Uyên trừng mắt nhìn cô, Hà Tiểu Nhiên thản nhiên nói: "Là bố chị.”
Chu Trầm Uyên trợn tròn mắt: "??? ”
Hà Tiểu Nhiên lại nói: "Thúc giục chị đi ngủ, các anh em, xin lỗi, cứ thoả thích mắng tôi đi. Bye!”
Trong điện thoại lập tức phát ra tiếng chửi rủa, Hà Tiểu Nhiên rời khỏi trò chơi, đặt điện thoại sang một bên, chui vào chăn.
Chu Trầm Uyên hừ lạnh một tiếng: "Ai là bố cô chứ?”
Hà Tiểu Nhiên trả lời: "Dưới tình thế cấp bách thôi mà.”
Chu Trầm Uyên nhìn bóng lưng cô, đưa tay lấy gối đầu nhét vào giữa hai người: "Quản tốt tay chân của cô, không được vượt qua giới hạn, bằng không tôi cắt đứt tay chân cô!”
Hà Tiểu Nhiên nâng thân thể lên nhìn một cái: "Yên tâm đi, tôi ngủ rất thành thật, sẽ không vượt qua giới hạn.”
Hai người mỗi người một bên, chừa một chỗ trống ở giữa .
Hà Tiểu Nhiên ngáp một cái, định đi ngủ.
Chu Trầm Uyên lại liếc mắt nhìn ót cô, âm thầm hừ lạnh, tên xấu xí này còn rất kiêu ngạo, ở trong nhà anh làm chuyện xấu không nói, còn chơi game với một đám đàn ông trước mặt anh?
Chẳng lẽ cô không có ý thức được mình đã kết hôn?
Mới qua chưa bao lâu, cô đã dám không để anh vào mắt, sau này thì thế nào đây?
Chu Trầm Uyên càng nghĩ càng tức giận, đột nhiên đạp cô một cước, Hà Tiểu Nhiên ngủ nhanh, sắp ngủ thϊếp đi rồi, thì thoáng cái bị đạp tỉnh, cô mơ mơ màng màng cho rằng mình lệch qua đường giữa, liền vội vàng nhích sang bên cạnh.
Kết quả Chu Trầm Uyên đạp cước thứ hai vào mông cô, Hà Tiểu Nhiên giận dữ, ngồi dậy: "Anh có bệnh phải không? Có tin bà đây động thủ đánh anh không?”
Tóc tai cô bù xù, vẻ mặt tức giận, hai con ngươi đen nhánh giống như là hai ngọn lửa thiêu đốt trừng mắt nhìn anh, bộ dạng như muốn nhào tới bất cứ lúc nào.
Nhìn bộ dạng này của cô, Chu Trầm Uyên cũng có chút nguôi giận.
Anh hơi ôm cằm, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát rồi kéo chăn nằm xuống: "Ngày mai lại tính sổ với cô.”
Hà Tiểu Nhiên tức đến nổ tung, nhìn chằm chằm ót Chu Trầm Uyên một hồi, âm thầm ghi nhớ trong lòng, chờ cô bắt được cơ hội, đá chết anh!
Cơ hội đến ngay vào sáng hôm sau.
Chuyện đầu tiên Hà Tiểu Nhiên mở mắt ra, là kiểm tra gối đầu giữa hai người có ở giữa hay không.
Giường trong phòng này so với giường thông thường có kích thước lớn hơn, nhưng Chu Trầm Uyên vẫn để gối đầu ở giữa gần với Hà Tiểu Nhiên.
Hà Tiểu Nhiên nhấc người, điều chỉnh một tư thế thích hợp nhất để đạp người, hướng về phía mông Chu Trầm Uyên, một cước đạp người xuống.
"Rầm” một tiếng, cả người cùng chăn đều rơi trên mặt đất, người trong nháy mắt tỉnh lại: "Hà Tiểu Nhiên!”
Hà Tiểu Nhiên thẳng thắn: "Anh đã vượt qua giới hạn!”
Chu Trầm Uyên tức giận, dùng tay dùng chân trèo lên giường, nhào về phía cô, định bóp chết cô!
Hà Tiểu Nhiên làm sao có thể ngoan ngoãn để anh đến đánh mình, liền nhảy xuống xông thẳng vào phòng vệ sinh, “cạch” một tiếng khoá cửa lại.
Bởi vì chuyện này, hai người ở trong ngoài nhà vệ sinh tốn hết nửa tiếng, cuối cùng bởi vì Chu Trầm Uyên muốn đi WC, nên phải tạm thời hòa giải.
Sau khi mở cửa, cả hai nhìn thấy đối phương mắt không còn là mắt, mũi không còn là mũi.*
*眼睛不是眼睛, 鼻子不是鼻子(mắt không còn là mắt, mũi không còn là mũi): chỉ người trong trạng thái cực kì không vui, quá tức giận (mặt mày cau có) [nguồn: google
Hà Tiểu Nhiên nhịn đắc ý, không để nụ cười trên mặt mình lộ ra quá mức rõ ràng. Chu Trầm Uyên không chút che dấu vẻ mặt nổi giận, dùng tay chỉ mũi Hà Tiểu Nhiên, rồi vào nhà vệ sinh.
Hà Tiểu Nhiên định lẻn ra ngoài ăn sáng, không đi cùng anh, kết quả, Chu Trầm Uyên đột nhiên mở cửa phòng vệ sinh ra: "Chờ tôi cùng đi.”
Lúc ra khỏi cửa, Chu Trầm Uyên nói một câu: "Hôm nay chú Hai sẽ tìm cô gây phiền toái, cô đừng chạy loạn.”
Chắc chắn Chu Tử Tích sẽ tới tìm cô, vì phòng ngừa phiền toái, vẫn là nên để cô ở bên cạnh anh.
Phòng ăn không có nhiều người, bên trong chỉ có mấy người họ hàng gần và khách ở xa của nhà họ Chu đang dùng cơm.
Hai người vừa mới ăn chưa được hai miếng, Chu Tử Tích từ bên ngoài vọt vào, hổn hển: "Trầm Uyên, Trầm Uyên, cháu cứ mặc kệ như vậy sao? Cháu có biết quản vợ cháu không hả? Cô ta đã làm gì, cháu có biết không? Cháu có biết không? Chú là chú hai cháu, là chú hai cháu, sao cháu không giúp chú chứ?”
Chu Trầm Uyên nhướng mày nhìn anh ta một cái: "Vợ cháu lại làm gì chú rồi? Chú không nói rõ ràng, cháu biết quản thế nào?”
Hà Tiểu Nhiên một tay nâng má, một tay cầm dĩa cuộn mì đưa vào miệng, hai má nhét thức ăn quá nhiều, nên phồng lên, giống như chuột đồng vừa ăn vừa nhìn trộm xung quanh.
Cô nhìn Chu Tử Tích, vì được Chu Trầm Uyên che chở mà yên tâm thoải mái, tùy ý để Chu Tử Tích hô to gọi nhỏ.
Gáy đi, chú cứ tiếp tục gáy, tốt nhất là cho tất cả mọi người biết chú từ nay về sau không cương được nữa.
Phòng ăn còn có người khác, Chu Tử Tích đương nhiên không thể nói trước mặt mọi người, anh ta liền túm lấy Chu Trầm Uyên: "Trầm Uyên, cháu muốn nghe cái gì, chú Hai nói nhỏ với cháu.”
"Nếu đã nói nhỏ, vậy bây giờ chú túm lấy cháu làm gì?" Chu Trầm Uyên liếc mắt nhìn anh ta một cái, giọng lãnh đạm nói.
Chu Tử Tích vội vàng buông ra, cẩn thận xoa xoa cánh tay anh, sau đó ngồi bên cạnh anh, nhìn chằm chằm Hà Tiểu Nhiên, ánh mắt phun khí độc, hận không thể đầu độc cô ngay tại chỗ.
Mắt Chu Trầm Uyên bình tĩnh, ăn thức ăn của mình.
Hà Tiểu Nhiên vẫn còn duy trì trạng thái chuột đồng ăn, thỉnh thoảng còn nhìn anh ta một cái, đưa thức ăn vào miệng, cố ý cười lạnh với anh ta, khiến Chu Tử Tích tức giận đến muốn nổ tung: "Cô…."
Trước cửa phòng ăn có người đi vào, Hà Tiểu Nhiên giương mắt nhìn, ánh mắt lúc ấy liền thẳng tắp.
Vẻ mặt cô biến đổi, Chu Trầm Uyên ngồi đối diện nhìn thoáng cái liền phát hiện, anh quay đầu lại nhìn người tới, nhắc nhở: "Con ngươi sắp rớt rồi kìa! Lau nước bọt trên miệng của cô, giữ gìn liêm sĩ cho ông đây!”