Chương 14: Vạn Sự Sẵn Sàng Chỉ Thiếu Gió Đông*

*Vạn Sự Sẵn Sàng Chỉ Thiếu Gió Đông(万事俱备只欠东风): Nguyên văn: “Vạn sự câu bị, chỉ khiếm Đông phong”. Là câu Gia Cát Lượng nói với Chu Du khi ở Giang Đông bàn định kế đánh Tào Tháo. Liên quân Tôn – Lưu đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch, binh sĩ sẵn sàng, mưu lược cũng đủ cả chỉ còn thiếu gió Đông Nam nổi lên để đánh hỏa công, phóng hỏa vào trại Tào. Câu này ý nói mọi chuyện dù đã toàn vẹn, đủ đầy nhưng đôi khi vẫn có thể bế tắc vì thiếu yếu tố quyết định: Thiên thời, còn gọi là thời cơ.

---------

Yến Thiểu Trang là cậu út của Chu Trầm Uyên, nhưng cho tới bây giờ Chu Trầm Uyên chưa từng thừa nhận.

Ở trong mắt Chu Trầm Uyên, Yến Thiểu Trang chính là con ghẻ.

Nhà mẹ ruột của mẹ Chu Trầm Uyên là nhà họ Yến ở Nam thành, là một thế gia hào môn nổi tiếng, mấy đời sinh mỹ nhân, mỗi người đều có phong thái tài hoa, là con dâu mà mấy gia tộc tranh nhau cướp đoạt.

Họ gốc của Yến Thiểu Trang là họ Ngôn, sau này mẹ tái giá với con trai thứ ba Yến Thanh của nhà họ Yến, anh ta lắc mình trở thành cậu út nhà họ Yến, gia nhập vào hội con cháu hào môn thế gia.

Yến Hoạ không có quan hệ huyết thống với người em trai này nên cũng không thèm liếc mắt nhìn qua, nhưng Yến Thiểu Trang vẫn là mượn quan hệ của nhà họ Yến, thuận lợi nhảy vào hàng ngũ họ hàng thân thích với nhà họ Chu.

Yến Thiểu Trang là người ổn trọng vô cùng thông minh, lại thêm phong thái cao quý trên người anh ta, rất nhanh đã lọt vào mắt của ông cụ Chu. Ông còn định bồi dưỡng Yến Thiểu Trang.

Đối với một người con cháu nhà họ Chu như Chu Trầm Uyên mà nói, Yến Thiểu Trang chính là một người không cùng đẳng cấp, không lọt được vào mắt anh. Loại người này, hừ!

Nhưng...

Chu Trầm Uyên mẫn cảm phát hiện, từ sau khi Yến Thiểu Trang vào cửa, móng vuốt của Hà Tiểu Nhiên đã buông xuống, còn đang cố gắng tạo hình thục nữ.

Ý cô là sao?

Cho ai xem hả?

Chu Trầm Uyên đạp một cước, Hà Tiểu Nhiên tức giận, hai người trợn mắt nhìn nhau, giống như hai con gà chọi lông xù đá nhau.

Cô nhìn Chu Trầm Uyên, rồi lại nhìn Yến Thiểu Trang.

Quả nhiên!

Đàn ông thành thục rất có mị lực, gương mặt Yến Thiểu Trang này, so với tiểu dã cẩu Chu Trầm Uyên đẹp mắt hơn nhiều.

Yến Thiểu Trang ngồi vào chỗ, anh ta gật đầu về phía Chu Tử Tích, nhìn về phía Chu Trầm Uyên: "Trầm Uyên.”

Chu Trầm Uyên chỉ trầm tư nửa giây, liền nói với Hà Tiểu Nhiên: "Gọi cậu kìa! ”

Anh vốn không muốn thốt ra chữ “cậu” này, nhưng hiện tại Hà Tiểu Nhiên đang mắt chó nhìn thẳng.

Vì cô hay có tâm tư xấu xa, đầu óc Chu Trầm Uyên giật mình, nói ra khỏi miệng.

Hà Tiểu Nhiên sửng sốt, thiếu chút nữa đau tim.

Dựa vào cái gì chứ? Chu Trầm Uyên gọi cậu, dựa vào cái gì cô cũng phải gọi theo?

Đây không phải là vô duyên vô cớ trở thành bối phận thấp hơn sao?

Nhìn thấy vẻ mặt tan vỡ trên mặt Hà Tiểu Nhiên, Chu Trầm Uyên đột nhiên cảm thấy thoải mái.

Anh biết mà!

Đáng đời!

Yến Thiểu Trang chỉ dừng lại một giây, rồi nhìn về phía Hà Tiểu Nhiên: "Thì ra là vợ mới cưới của Trầm Uyên.”

Toàn bộ trái tim Hà Tiểu Nhiên giống như lập tức bị đông lạnh...

Tâm tư cô rối bời, cuối cùng mở miệng: "Chào cậu, cháu là Hà Tiểu Nhiên.”

Chu Trầm Uyên nhìn biểu hiện của Hà Tiểu Nhiên mà sắc mặt có chút khó coi.

Là một người phụ nữ đã kết hôn, mặt cô tỏ vẻ tiếc nuối là có ý gì?

"Tiểu Nhiên. Lúc các cháu kết hôn, cậu có việc không đến được. Để bù đắp, cậu tặng cho cháu một chiếc xe điện làm quà cưới, hy vọng cháu không ghét bỏ.” Yến Thiểu Trang nói xong, liền lấy ra một cái chìa khóa xe mới tinh, đặt ở trước mặt Hà Tiểu Nhiên.

Hà Tiểu Nhiên: "..."

Chu Trầm Uyên liếc mắt nhìn chìa khóa xe: " Nếu cậu đã tặng thì cô cứ cầm đi. Chỉ là một chiếc xe điện thôi mà!”

Hà Tiểu Nhiên cầm chìa khóa nhìn thoáng qua, cảm thấy rất thích!

Người giúp việc mang bữa sáng đến.

Yến Thiểu Trang hiển nhiên không ngại thái độ của Chu Trầm Uyên, anh ta nhếch khóe môi: "Tiểu Nhiên bao nhiêu tuổi rồi?”

Hà Tiểu Nhiên trả lời lại: "Chưa đủ vị thành niên để lãnh giấy chứng nhận kết hôn.”

Yến Thiểu Trang khẽ cười ra tiếng: "Tình cảm với Trầm Uyên rất tốt sao?”

"Rất tốt." Hà Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn Chu Trầm Uyên, trả lời rất cẩn thận.

"Vậy sao?" Yến Thiểu Trang ngước mắt lên, đôi mắt thâm thúy cơ trí, nhìn qua cực kỳ mê hoặc người: "Vợ chồng mới cưới, hẳn là phải anh anh em em mới đúng.”

Hà Tiểu Nhiên cười "hắc hắc: “Show ân ái dễ bị chết nhanh, phải khiêm tốn một chút.”

Yến Thiểu Trang gật đầu: "Có lý.”

Chu Trầm Uyên nhíu mày, liếc mắt nhìn Hà Tiểu Nhiên một cái, nói chưa xong nữa hả?

Sao với anh không thấy cô tích cực như vậy?

Mắt thấy nước miếng cô muốn chảy xuống rồi, Chu Trầm Uyên lại đạp một cước, Hà Tiểu Nhiên trợn mắt nhìn: Anh bị bệnh à?

Chu Tử Tích quan sát sắc mặt: "Yến Thiểu Trang, cậu bán tổ tổng cầu vinh, làm chó cho Chu Chi Sở thì thôi đi, bậy giờ còn muốn quyến rũ vợ Trầm Uyên?”

Lời này của Chu Tử Tích rất ác độc, đổi lại là ai bị nói bán tổ cầu vinh cũng sẽ không cao hứng, huống chi còn là làm chó? Bây giờ bị người ta nói là quyến rũ vợ người khác...

Nhưng mặt Yến Thiểu Trang vẫn không đổi sắc, thậm chí trên mặt mang theo một tia ý cười: "Cậu hai nói đùa rồi, có thể làm chó cho nhà họ Chu, cũng là vinh hạnh của Yến mỗ đây.”

Chu Tử Tích cười nhạo: “Đúng là một con chó ngoan! Trầm Uyên, cháu mặc kệ vợ cháu vậy sao? Mắt con bé cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu ta kìa!”

Chu Trầm Uyên hừ lạnh một tiếng, "Làm chó cho nhà họ Chu cũng có thể, nhưng đừng treo họ Yến. Lỡ mẹ tôi biết, bà ấy sẽ ghê tởm lắm!”

"Chị hai sẽ không tức giận, dù sao, chị hai cũng là người dẫn tôi tới giới thiệu với ông nội." Ánh mắt Yến Thiểu Trang hơi cong lên, mang theo một nụ cười yếu ớt: "Nhưng Trầm Uyên đã nhắc nhở thì tôi sẽ chú ý, không làm chuyện khiến nhà họ Chu mất mặt.”

Mặt Chu Trầm Uyên lạnh lùng, ném mạnh dao nĩa xuống, tức giận đứng lên rời đi, đi tới cửa, quay đầu nhìn chằm chằm Hà Tiểu Nhiên: “Còn không đi?”

Hà Tiểu Nhiên cầm nĩa: "Tôi còn chưa ăn xong mà. ”

"Cô là lợn à? Ăn vậy còn chưa đủ hả?’ Chu Trầm Uyên lạnh lùng nói: "Tôi muốn nôn rồi, không nhìn thấy hả?

Đây rõ ràng là chỉ gà mắng chó, Hà Tiểu Nhiên giận dỗi ném nĩa xuống dĩa cơm, nhìn Yến Thiểu Trang một cái rồi đi theo Chu Trầm Uyên.

Vốn một bàn có bốn người, trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Yến Thiểu Trang, những người khác trong phòng ăn lạnh lùng cười nhạo, tóm lại không có sắc mặt tốt.

Yến Thiểu Trang là người con bất hiếu nổi tiếng trong giới.

Họ của bố ruột cũng không cần, nhất định phải đi theo họ của bố kế, lăn lộn hai ba năm, cố gắng trà trộn vào họ ngoại nhà họ Chu.

Chung quanh nghị luận sôi nổi, nhưng Yến Thiểu Trang vẫn không chút nhúc nhích, thậm chí ngay cả mặt cũng không có bất kỳ sự khác thường nào, vẫn chậm rãi dùng điểm tâm, thật giống như người vừa mới bị mắng không phải là anh ta.

____

“Trầm Uyên, cháu phải làm chủ cho chú hai!

Vừa rồi ở trước mặt Yến Thiểu Trang còn vênh váo tự đắc, quay đầu liền tỏ vẻ mặt sợ hãi. Cái loại chuyện xấu hổ liên quan đến tôn nghiêm, làm cho Chu Tử Tích lúc này không dám bày ra tư thế của chú Hai.

Cứ tiếp tục như vậy, chú sẽ đoạn tử tuyệt tôn mất!”

Chu Tử Tích muốn khóc, tối hôm qua vị hôn thê tới.

Những người phụ nữ bên ngoài anh ta cũng không buông tha, huống chi là vợ sắp cưới của mình?

Kết quả mọi chuyện đã sẵn sàng, gió đông lại không thổi tới.

Mặc cho Chu Tử Tích dùng quạt điện hay là đứng ở đầu gió, gió cũng không tới được, hoàn toàn không có dấu hiệu gió thổi.

Liên tưởng đến sự quỷ dị khi tỉnh lại trong nhà vệ sinh, điều duy nhất Chu Tử Tích có thể nghĩ đến chính là Hà Tiểu Nhiên.

Cô làm gì thì anh ta không biết, nhưng chắc chắn có liên quan đến Hà Tiểu Nhiên!

Chu Trầm Uyên nhìn về phía Chu Tử Tích: "Vợ tôi hẹn chú đi nhà vệ sinh, chú liền đi sao?”

Chu Tử Tích: "Chú... Trầm Uyên, chú Hai định thăm dò giúp cháu, xem cô ta đối với cháu có thật lòng hay không!”

"Kết quả thì sao?" Chu Trầm Uyên hỏi.

"Cô ta..." Chu Tử Tích nhìn sắc mặt Chu Trầm Uyên, sửa miệng: "Hình như là thật lòng.”

"Vậy tôi phải cảm ơn chú hai đã giúp tôi thăm dò, tôi rất hài lòng với kết quả này." Chu Trầm Uyên thản nhiên nói.

Thấy anh muốn đi, Chu Tử Tích vội vàng bắt lấy anh: "Trầm Uyên, cháu hài lòng với kết quả rồi, còn chú phải làm sao bây giờ? Cháu có biết vẻ mặt của thím Hai tối qua không? Cô ấy nghi ngờ chú vô dụng! Trầm Uyên, cháu bảo cô ta lấy thuốc giải ra đi, chắc chắn là có!”