Chương 3: Bắt Đầu Xét Xử

Đồng bọn của cô ta quỳ xuống nhặt thỏi son môi đưa cho Hứa Cảnh, cô ta ấn vào bông hồng dập nổi trên đầu thỏi son, thỏi son bật ra, có màu đỏ tươi cực kỳ giống như máu đỏ sẫm, Hứa Cảnh từ từ xoay thỏi son lên và mỉm cười tiến lại gần Duẫn Đông.

Duẫn Đông muốn phản kháng, đứng dậy định chạy, đồng bọn bên cạnh Hứa Cảnh lại giữ chặt tay, ấn ngồi lại chỗ, dùng lực giữ vai cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

Hứa Cảnh dung mạo xinh đẹp, khi cười lại càng xinh đẹp, chỉ là khiến cho người ta thấy rùng mình, một tay cô ta bóp chặt cằm Duẫn Đông, tay còn lại cầm thỏi son, trên gò má nhợt nhạt của Duẫn Đông viết 3 chữ “kẻ sát nhân”, lại vẽ một cây thánh giá lớn trên trán cô.

Bộ dạng ủy khuất lại đáng thương của Duẫn Đông khiến đồng bọn của Hứa Cảnh cười chế giễu, “Giờ đẹp hơn nhiều rồi.”

“Đúng vậy.”

“Phải viết thân phận lên trên mặt, như vậy mọi người mới có thể tránh xa cô ra, nếu không sẽ giống như chúng tôi bị lừa làm bạn tốt của kẻ sát nhân trong 1 tháng, thật sự quá đáng thương.”

Hứa Cảnh thu lại son môi, vỗ vỗ má của Duẫn Đông: “Thật xinh đẹp, bộ dạng dễ nhìn như vậy, đương nhiên phải chụp ảnh lưu lại làm kỉ niệm.”

Cô ta nói xong không nhanh không chậm móc điện thoại xong túi chiếc váy quấn ngang hông ra, bấm nút mở chụp ảnh, chĩa thẳng vào mặt Duẫn Đông.



Duẫn Đông khóc cố gắng quay mặt đi né tránh ống kính chụp ảnh, nhưng đồng bọn của Hứa Cảnh đã dùng vũ lực khống chế cô, ép cô phải ngẩng mặt lên.

Hứa Cảnh nhìn bộ dạng thê thảm của Duẫn Đông qua máy ảnh, không khỏi lộ ra ý cười, hân hoan cảm thán, “Đứa trẻ bị cô bức chết đó trên thiên đường nhìn thấy bộ dạng của cô bây giờ chắc là sẽ cảm thấy rất vui, tôi cũng thực sự chính nghĩa mà.”

Kiểu bắt nạt này không hiến thấy ở cấp 3 Đức Á, thậm chí nó còn bình thường giống như hít thở, con cháu nhà tài phiệt cô lập con cháu tài phiệt, con cháu tài phiệt bắt nạt các học sinh thuộc đối tượng quan tâm của xã hội, sự khinh thường lẫn nhau giữa các đối tượng quan tâm của xã hội.

Ở đây, vòng tầng lớp được chia theo giai cấp, rất nhiều người ưu tú, nhưng phần lớn đều thờ ơ, coi thường quy tắc, lòng thương cảm ít đến đáng thương.

Trong lớp học cũng vậy, các học sinh nhắm mắt làm ngơ trước sự việc bắt nạt ở hàng ghế sau và bận rộn với công việc của mình, trong số những người này, Từ Thiện ngồi ở hàng giữa trầm tĩnh hơn và ôn hòa hơn. Cô mặc đồng phục xuân hè của cấp 3 Đức Á, áo ngắn tay màu trắng, váy quấn ngang hông màu xanh nước biển, chiếc nơ cùng màu quấn quanh cổ, mái tóc xoăn đen dài, tóc mái thưa, làn da trắng nõn và trong suốt, như đóa hoa trà trắng được nuôi cẩn thận trong chiếc bình thủy tinh đắt tiền, đầy nước, tinh tế và đáng thương, mong manh và dễ vỡ.

Cô ngồi thẳng lưng trên ghế, quay lưng về phía kẻ bắt nạt, nhìn xuống tập thơ trên tay có những trang hơi ố vàng.

Là "Hoa" của nhà thơ Kim Xuân Thù