Chương 2: Bắt Đầu Xét Xử

Lời phàn nàn của đồng bọn như chọc vào chỗ đau của Hứa Cảnh, nhưng cô ta lại không biểu lộ ra ngoài, mà dồn sự bất bình sâu sắc lên người Duẫn Đông, cô ta nhìn Duẫn Đông đầy hung dữ và phẫn uất, như muốn xé cô ra hàng trăm mảnh. Đôi mắt nhìn như xuyên thấu, cảm thấy bị xúc phạm, cô ta cong môi lên cười, nụ cười quái dị, trong mắt không hề có ý cười, cô ta nghiêng người trêu trọc bạn học: “Các người có nhìn thấy ánh mắt của cô ta không? Tôi thực sợ quá đi mà, giống như muốn gϊếŧ chết tôi vậy ấy.”

Hứa Cảnh xà lại gần Duẫn Đông, giọng nói vừa nhẹ vừa lạnh lùng, “Sao nào, muốn gϊếŧ tôi sao, giống như cô làm với đứa trẻ đó trước khi cô chuyển trường sao.”

“Con gái của kẻ lừa đảo là tội phạm gϊếŧ người, gia đình các người vẫn thực sự cao quý đó.”

Mắt Duẫn Đông đỏ hoe, môi mím chặt im lặng, nhưng nghe thấy Hứa Cảnh nói như vậy, tâm trạng lại đột nhiên kích động, từng câu từng chữ phản bác lại: “Tôi không gϊếŧ người, là nó tự nhảy xuống, không liên quan đến tôi.”

“Tôi không gϊếŧ người! Tôi không có!”

Hứa Cảnh cười mỉa mai: “Còn không thừa nhận sao? Là bởi vì bị cô bắt nạt trong thời gian dài, đứa trẻ đó mới bị bức ép đến nhảy lầu, cô chính là tội phạm gϊếŧ người, Duẫn Đông.”

Duẫn Đông vừa dùng lời lẽ phản bác lại, nghe thấy vậy, cả người đột nhiên im bặt, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Hứa Cảnh, chầm chậm mở lời: “Vậy còn cô? Hành vi hiện tại của cô có khác gì với tôi sao, nếu tôi chết rồi, thì cô chính là tội phạm gϊếŧ người, Hứa Cảnh, cô sẽ biến thành tôi của ngày hôm nay!”



Thực sự, bọn họ cùng xuất thân, cùng một loại người, Duẫn Đông biết cách chọc tức Hứa Cảnh nhất, quả thực, Hứa Cảnh cũng thực sự bị cô chọc tức, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân và giữ thể diện phản bác lại: “Không giống, Duẫn Đông, cô phạm sai lầm, theo lẽ dĩ nhiên phải chịu sự trừng phạt, tôi chỉ là thay thay đứa trẻ đáng thương đã chết kia trừng phạt tội của cô thôi, tất cả những gì cô tiếp nhận hiện tại là đang chuộc tội.”

Duẫn Đông cười lạnh một tiếng, tràn đầy sự mỉa mai, giống như đang cười nhạo sự giả dối của Hứa Cảnh, khiến Hứa Cảnh không chịu nổi, cô ta đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng khó coi, giọng nói tràn đầy ác ý: “Khuôn mặt nhợt nhạt như vậy nên có chút màu sắc mới đẹp.”

“Lật túi trang điểm của cô ta ra.”

Đồng bọn của Hứa Cảnh đẩy Duẫn Đông ra, cầm túi xách của cô lên, kéo khóa, đổ hết đồ bên trong xuống đất, phần lớn đều là sách, không có đồ trang điểm, chỉ có một cây son, và một hộp kem nền.

Trái ngược với những gì Hứa Cảnh nói, Duẫn Đông không hề dùng đồ rẻ tiền, trái lại, chúng rất đắt tiền, thậm chí cùng loại với của Hứa Cảnh đang dùng.

Hay là lúc bọn họ vẫn là bạn tốt của nhau đã cùng nhau mua, lúc đó quan hệ giữa hai người rất tốt, có đồ gì cùng thích mua giống nhau, nhưng hiện tại Hứa Cảnh thấy Duẫn Đông dùng đồ giống cô ta lại chỉ cẩm thấy xui xẻo và đáng xỉ nhục.