Chương 1: Bắt Đầu Xét Xử

Gangnam-gu, Seoul, Trường cấp 3 Deok-ah (Đức Á)

Cấp 3 Đức Á là trường cấp 3 quý tộc tư nhân được hỗ trợ bởi tập đoàn SK, đa số học sinh theo học ở trường này đều là những tinh anh con cháu của nhà tài phiệt, nằm ở trung tâm Gangnam, chiếm một diện tích lơn, mỗi tấc đất đều quý như vàng, với những tòa nhà kiểu châu Âu, gạch đỏ và dây leo xanh, mang đậm bầu không khí lịch sử và linh thiêng

Chính giữa khu đất lát gạch xanh là đài phun nước ba tầng theo phong cách châu Âu, xung quanh là những nhánh núi hồng, dòng nước trải rộng tạo thành một màng nước mỏng, tĩnh lặng và sâu lắng.

Lớp 3-1, tầng 4 tòa nhà giảng dạy.

Chiếc rèm vải tuyn trắng được treo trên khung cửa sổ chạm nổi bằng gỗ chắc chắn, ánh nắng yếu ớt lọt vào, sự chồng chéo của ánh sáng và bóng tối phản chiếu những hình ảnh lốm đốm trong lớp học.

Chuông vào lớp đã vang lên một lần, nhưng trong phòng học vẫn ồn ào náo nhiệt, có người đang làm gì đó, có người đang đọc sách, có người đang nô đùa, có người đang bắt nạt người khác, có người bị đang bị bắt nạt.

Ở dãy cuối phòng học, một nữ sinh xinh đẹp đang trịch thượng nhéo nhéo cằm của một nữ sinh khác, cười tủm tỉm nhìn, móng tay sắc bén như muốn cắm sâu vào da thịt của cô gái kia, lưu lại những vết đỏ rõ ràng.



Khóe mắt cô ta hếch lên lộ ra vẻ độc ác, cô ta châm chọc nói: "Duẫn Đông, sao cô không trang điểm? Dù nghèo đến đâu cũng phải giữ sĩ diện một chút chứ."

Lời vừa nói ra, cô ta dường như phản ứng lại bản thân nói sai gì đó, liền buông cằm cô gái kia ra, khẽ che miệng, mắt mở to, giả vờ kinh ngạc, “Xin lỗi nhé, Duẫn Đông, tôi quên mất, cha của cô là tội phạm tài chính đã bị truy tố và bị bắt, chắc là cô không có tâm trạng mà trang điểm, cũng không có tiền mua mỹ phẩm đắt tiền, đúng không?”

Nói xong, cô ta lại lập tức thay đổi sắc mặt, biểu cảm xấu xa.

“Xem xem hiện tại nhìn bộ dạng của cô trông nghèo khổ thế nào, thực sự khiến người ta kinh tởm.”

Các bạn học bên cạnh nữ sinh cũng phụ họa theo: “Bởi vì cha của cô ta, mà bao nhiêu người bị phá sản và phải chịu khổ cực, chịu tội theo, loại người như cô ta, cả đời còn lại nên sống trong sự ăn năn, sao dám hào nhoáng mà xuất hiện trước mặt người khác được.”

Một nữ sinh khác phàn nàn: “Đúng vậy, cái khác không nói, nhìn thấy bộ dạng nghèo khổ hiện tại của cô ta tôi liền cảm thấy buồn nôn, ngay từ đầu tôi đã ghét cô ta rồi, Hứa Cảnh, nếu không phải cô thấy cô ta đáng thương, chấp nhận cô ta vào vòng của chúng ta, sao tôi có thể có giao kết với loại người này được.”

Ác ý trần trụi ập vào mặt cô, người cha thân yêu của cô lại bị bọn họ vu khống bừa bãi, điều này khiến Duẫn Đông tràn đầy oán hận, nhưng nỗi sợ hãi sâu xa bị bắt nạt trong tháng này đã biến thành xiềng xích tinh thần và giam cầm cô. Cô thậm chí không thể chống cự, và cô chỉ dám hung dữ nhìn chằm chằm vào thủ lĩnh Hứa Cảnh với đôi mắt đỏ hoe.