Chương 47: Thanh Lân kiếm

Sư phụ Từ Thiệu Ngạn là người lớn lên dưới chân núi Mao sơn, cho nên học không ít chính tông Mao sơn đạo thuật. Từ Thiệu Ngạn đi theo học sư phụ cũng là Mao sơn đạo thuật chính tông. Bắt quỷ trừ yêu là sở trường của bọn họ, đối với thuật phong thuỷ, toán mệnh với bọn họ cơ hồ là không hiểu biết. Hắn nghe Nhược Thuỷ nói như vậy liền có chút mơ hồ, tuy không hiểu rõ nhưng trực giác nói cho hắn biết lời Nhược Thuỷ là thật.

Từ Chính Nghiệp dứt khoát lại quỳ xuống, cầu Nhược Thuỷ cứu lấy Từ Văn, Từ gia bọn họ không thể bị chặt đứt hương hoả được.

Nhược Thuỷ thở dài, nói :”Ta tuy là Huyền môn chính tông nhưng chỉ có thể giúp người tránh đi tai kiếp những năm khó khăn, nhưng lại chẳng thể nghịch thiên cải mệnh. Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, mọi thứ đều phải theo phép tắc tự nhiên. Các người nếu không muốn Từ gia hương hoả đứt đoạn về sau chịu khó là nhiều việc thiện đi, nhiều việc thiện tích đức, có lẽ ông trời thương tình mà giúp hắn thay đổi số mệnh.”

Từ Chính Nghiệp nghe xong lời này ánh mắt ám ám liền cúi đầu, trên mặt không ít tang thương :”Đa tạ đại sư chỉ điểm. Tiểu quỷ kia thỉnh đại sư hỗ trợ đuổi đi, trước hết xin cứu tính mạng tiểu nhi a.”

Nhược Thuỷ gật gật đầu, Từ Thiệu Ngạn nghe rất rõ đoạn hội thoại giữa hai người, hắn có thể phong bế tiểu quỷ kia, giữ cho Từ Văn một mạng đã xem là nể mặt cha hắn rồi, việc Từ Văn bị tiểu quỷ hành hạ thì hắn cơ bản không quản.

Nhược Thuỷ nhìn về phía Từ Văn, chỉ thấy vẻ mặt Từ Văn lại từ từ hiện ra khuôn mặt trẻ con, chứng tỏ anh linh kia đã chuẩn bị đột phá linh phù phong ấn.

Nhược Thuỷ thấy thế nhíu mày, nàng gặp qua rất nhiều anh linh nhưng linh lực mạnh mẽ như thế này rất hiếm. Theo lý thuyết trẻ con chết không bao lâu chỉ là quỷ mới, không có năng lực mạnh mẽ đến vậy. Đặc biệt vừa rồi còn đánh lén mình, khẳng định không chỉ năng lực tiểu quỷ tác quái.

Từ Thiệu Ngạn theo ánh mắt Nhược Thuỷ nhìn về phía anh linh, trên mặt cũng lộ ra chút kinh ngạc. Hắn mấy năm nay theo sư phụ rèn luyện, gặp nhiều quỷ không một ngàn cũng 800, đừng nói nói là anh linh mới chết không lâu, cho dù chết vài thập niện thậm chí cả lệ quỷ trăm năm, gặp linh phù do sư phụ hắn vẽ đều phải ngoan ngoãn nghe lời. Loại quỷ có thể đột phá linh phù thì lần đầu tiên hắn gặp thấy.

Tiểu quỷ này cũng khiến cho Từ Văn cảm thấy hứng thú, hắn đi đến bên Nhược Thuỷ cười lạnh nói :”Tiểu quỷ này cư nhiên có thể đột phá linh phù của sư phụ ta ? Hừ hừ không lấy chút bản lãnh ra thì không được, không thể để người khác coi thường a.”

Nhược Thuỷ biết Từ Thiệu Ngạn thấy tiểu quỷ phá linh phù của hắn thật mất mặt, tính toán tự mình ra tay để lấy lại mặt mũi đây. Cũng không nói gì chỉ lui lại hai bước, đem chiến trường này để họ Từ ra tay vậy. Mặc kệ như thế nào, dù sao thì hắn vừa mới cứu nàng, để người ta lấy chút mặt mũi cũng là việc nên làm.

Tiểu quỷ vừa đột phá linh phù trấn áp liền tỏ ra kiêu căng, chậm rãi lộ ra khuôn mặt đanh ác, đối với Từ Thiệu Ngan cả giận nói :”Ngươi từ đâu tới ? Dám nhiều chuyện quản chuyện của ta, chắc hẳn là chán sống rồi nhỉ ?”

Từ Thiệu Ngạn cười lạnh nói :”Vừa rồi vị tiểu thư này có lòng tốt tha cho ngươi một đường đi, còn đáp ứng giúp ngươi siêu độ. Ngươi không biết cảm ơn, ngược lại còn đánh lén nàng, âm mưu xấu xa muốn lấy mạng nàng. Việc làm bỉ ổi của ngươi khiến đạo gia ta ngứa mắt, ngưoi chuẩn bị hồn phi phách tán đi.”

Tiểu quỷ hừ một tiếng :”Đó là nàng ta tự tìm phiền phức, ai khiến chõ mũi vào việc ta báo thù làm chi.”

Từ Thiệu Ngạn sắc mặt lạnh hơn nghĩ thầm, tiểu quỷ này không hổ là con trai của Từ Văn cháu Từ Chính Nghiệp trong xương cốt ắt hẳn đã có huyết mạch máu lạnh giống ông nội. Hắn trong người lấy ra Thanh Lân kiếm do sư phụ truyền cho, ánh mắt bắn ra điểm hàn quang :” Ta cũng tới ngăn cản ngươi làm điều ác, có bản lĩnh thì lấy luôn mạng ta đi !”

Nói xong không đợi tiểu quỷ phản ứng liền truy kiếm hướng tới phía tiểu quỷ mà đâm. Thanh Lân kiếm này là do sư phụ Từ Thiệu Ngạn ở một cơ duyên có được, đây là thanh kiếm của Hán Tín, trọng thần đời Hán. Lúc ấy quân đội của Từ Nguyên thiếu quân phí, vừa văn phát hiện toà mộ cổ trên núi.

Quân sư liền góp lời nói bảo đi đào mộ cổ lên để kiếm châu báu, đó là kinh phí rất lớn cho quân đội. Từ Nguyên đáp ứng, phái người đi theo quân sư để cùng lấy châu báu trong mộ thất. Không nghĩ đó là mộ thất của Hàn đại tướng quân đời Hán, mộ cũng đã có kẻ khác đào trộm mất rồi. Xác chết Hàn Tín còn cắm thanh kiếm này để trấn áp xác chết oán khí, đó chính là Thanh Lân kiếm.

Quân sư học Mao sơn đạo thuật vừa nhìn đã biết kiếm kia cắm ở trên xác chết có tác dụng gì, cũng biết gốc tích thanh kiếm này. Đây là Thanh Lân kiếm nghe nói là dùng vảy của thượng cổ thần thú Kỳ lân để chế tạo. Có thể trấn áp tà khí, đuổi ma trừ tà mạnh mẽ. Quân sư đại hỉ, hắn cũng mặc kệ Hàn Tín oán linh có hay không tìm người Lưu gia báo thù, không chút do dự rút lấy Thanh Lân kiếm mang đi.