Chương 34: Thê tử Lục Thanh Hà

Lời này nói ra khó nghe đến cực điểm, Triệu Kỳ cực bực tức lại muốn lao lên thì bị bạn học kéo lại :”Khổng Tuyết ngươi nói hươu vượn gì đó ? Ông ngoại ta giúp Chu Nhược Thuỷ học bù vì để cảm tạ bạn nấy đã cứu bà ngoại cùng biểu ca ta một mạng, ta hôm nay cũng đang muốn cảm ta bạn ấy. Ngươi mới là không biết xấu hổ, nếu không sao lại đầu óc xấu xa nghĩ ra được những chuyện như vậy.”

Khổng Tuyết nghe vậy cười càng đắc ý :”Nàng ta cứu mạng bà ngoại cùng biểu ca ngươi ?Nàng ta dùng cái gì cứu đây ?Tiểu cô nương mười mấy tuổi, lại ở thôn quê nghèo thì có bản lãnh thá gì cứu người. Ta thấy ngoài khuôn mặt dễ nhìn thì chả có bản lãnh gì khác. Ngươi đừng cho bọn ta là lũ ngốc, nói cái gì ta cũng tin sao ?”

Triệu Kỳ khuôn mặt nhỏ sớm đã đỏ bừng bừng :”Chu Nhược Thuỷ là đại sư, nhà của chúng ta láo loạn vì quỷ hồn, chính nàng đã trừ quỷ, bà ngoại và ca ca ta mới tỉnh lại. Ngươi còn nói bậy ta xé mồm ngươi ra đó !”

Khổng Tuyết cùng Triệu Kỳ chửi mắng qua lại, ban đầu bạn đồng học đều lên khuyên giải can ngăn, mà trận này Nhược Thuỷ là nhân vật chính tỏ ra như chẳng có chuyện gì, nàng vẫn ngồi ở bạn học, mặt nhàn nhạt, không hỉ nộ.

Khổng Tuyết đối với Triệu Kỳ nhếch mép cười :”Đại sư? đại sư mười mấy tuổi ?Ai thèm tin lời đó !”Dứt lời quay đầu chỉ vào thẳng mặt Nhược Thuỷ mà quát :”Chu Nhược Thuỷ, ngươi nói đi, có phải ngươi từ thôn quê đến đây, có phải ngươi tên là Nhị nha, tới thành Nam Kinh mới đổi tên cho khỏi quê mùa ? Nói cho ngươi biết, đừng nghĩ nói dối là có thể qua mặt mọi người, ta đã tra ra chân tướng rồi nhé.”

Nhược Thuỷ mày đẹp nhíu lại, người nhìn về phía cô gái đanh đá đang rống to Khổng Tuyết lạnh lùng nói :” Nhà ta ở Thanh Hà thôn, có cái tên cúng cơm là Nhị nha. Ta tiến vào trường học bằng mồ hôi công sức, ta nhỏ tuổi thì không thể giúp người khác xem phong thuỷ hay sao ? Quan hệ chính đáng hay không chẳng cần giải thích với cô.”

Khổng Tuyết nghe vậy chỉ vào Nhược Thuỷ cười ha ha :”Chu Nhược Thuỷ, ngươi làm ta mắc cươi quá đó. Ngươi nói rõ cho mọi người nghe một chút, ngươi đến Nam Kinh thành mới mấy tháng, cứ cho là xem phong thuỷ đoán mệnh giúp người đi, thế có thể mua một căn nhà, còn lo cả sinh hoạt phí, cho đệ đệ người đi học cùng đóng học phí sao? Ngươi nói không dựa vào nam nhân thì có người tin sao ?”

Có mấy cô bạn thân của Khổng Tuyết cũng hùa theo cười phá lên, Triệu Kỳ tưởng đứng ra giải thích rõ ràng nhưng lại bị đối phương phản biện. Nhược Thuỷ mặt trầm xuống, vừa chuẩn bị nói cái gì thì ngoài cửa phòng học vang lên một tiếng trầm thấp hồn hậu của nam nhân.

“Ta tin.”

Mọi người quay đầu lịa, chỉ thấy cửa phòng học có một nam nhân mặc áo sơ mi, âu phục màu đen trang tuấn bước chân chậm rãi tiến đến. Khổng Tuyết nghe có người nói tin tưởng Nhược Thuỷ, lập tức khó chịu, đối với người đi tới châm chọc nói :”Chi Nhược Thuỷ, đây cũng là nam nhân của ngươi sao ?”

Khổng Tuyết vừa mới dứt lời thì Lục Thanh Hàn liền đứng lên, đối với nam nhân đi tới cung kính hô :” Ca, sao người lại tới đây ?”

Lục Thanh Hàn vừa hô lên thì Khổng Tuyết sắc mặt liền trắng bệch, Lục Thanh Hà ca ca chỉ có một người, chính là đương nhiệm chưởng môn nhân Lục gia Lục Thanh Hà. Nàng ta biết tại Nam Kinh thành này không thể chọc nhất chính là Lục gia, mà ở Lục gia không thể đắc tội nhất là trưởng môn nhân luôn lãnh tậm Lục Thanh Hà. Thế nhưng nàng ta lại vừa mắng Lục Thanh Hà…

Khổng Tuyết thân thể run nhè nhẹ, thâm chí không dám ngẩng đầu lại xem Lục Thanh Hà tiến lại.

Lục Thanh hà đi đến chỗ Nhược Thuỷ, khoé miệng hơi hơi cong lên một chút. Đối với Lục Thanh Hàn trêu đùa :”Ta đến xem đại tẩu ngươi.” Dứt lời còn dắt tay Nhược Thuỷ.

Lục Thanh Hà vừa thốt lên xong thì trong lớp như ong vỡ tổ, bàn tán xôn xao. Lục Thanh Hàn ca ca chả phải là Lục gia chưởng môn nhân, nghe nói anh ấy vẫn chưa lập gia đình, không thể nghĩ tới rằng lại cùng Chu Nhược Thủy ở bên nhau. Quả thực chính là một tin tức khủng bố ở trong giới quý tộc Nam Kinh. Lúc này Lục Thanh Hà lại nhìn về phía Khổng Tuyết ánh mắt tràn ngập châm chọc :”Thật thế sao ?”

Vợ của lục gia trưởng môn nhân là thân phận gì đây? Sao có thể câu dẫn lão nhân để tiến thân, lại có lại còn câu dẫn tiền của nam nhân? Lục gia tiền tiêu mấy đời không hết a.

Khổng Tuyết bị lục Thanh Hà một câu nói khıêυ khí©h đánh ngay mặt.

Nghe được mọi người tranh luận, Nhược Thủy rốt cục phản ứng lại, cái gì mà đại tẩu? chính mình cùng Lục Thanh Hà cơ bản không có quan hệ gì. Trên mặt nàng có chút ửng đỏ, đồng thời tràn ngập suy nghĩ tránh khỏi bàn tay của Lục Thanh Hà. Lục Thanh Hà cảm nhận được đôi tay nhỏ đang giãy giụa, hơi hơi cúi đầu, cúi sát bên tai Nhược Thủy nhẹ giọng nói:” Muốn biết ai giở trò tác pháp hại ngươi thì liền phối hợp với ta.”