Chương 20: Tráo Long đổi Phụng

Ngô Lỗi nghe lời lão nhân này mở mồm nói mình là kẻ lừa đảo, thật hàm hồ, liền định đứng ra cự cãi ngay.

Bên ngoài động tĩnh lớn nhỏ, Nhược Thủy sớm đã nghe được. Lúc này nàng cũng biết Đường lão gia là người không sợ quyền uy, vì quốc gia mà đứng ra, quả có chút khí khái nam nhân. Nhưng chuyện này chính mình thấy có điểm nghẹn khuất, lão nhân này căn bản chẳng phân biệt tốt xấu gì cả.

Nhược Thủy đẩy cửa chậm chậm ra ngoài, nhìn lão nhân một cái lạnh nhạt nói :”Lão nhân này nếu không Nhược Thủy ta, có thể mang theo cháu gái ngài rời đi đi.” Dứt lời quay lại chỗ Ngô Lỗi nói :”Ngô giám đốc vào đi, không cần cùng bọn họ đôi co mất thời gian.”

Đại sư đã nên tiếng, Ngô Lỗi cũng chẳng đôi co. Lập tức lạnh mặt đối với lão nhân hừ một tiếng, mới cất bước vào trong. Nhưng chưa bước vào đến phòng thì lại vang lên tiếng gọi đầy chán ghét của lão già kia.

“Ngươi nói ngươi là Nhược Thủy ?”Lão nhân nghi hoặc nhìn từ trên xuống dưới nàng thắc mắc gọi vọng vào.

Nhược Thủy trên mặt biểu hiện bình tĩnh, thấy Đường lão mở miệng nghi vấn, nàng gật đầu nói :” Ta họ Chu, Chu Nhược Thủy.”

Đường hộ nghe vậy toàn thân chấn động. Cô nương trước mặt biểu lộ cùng ngữ khí có vẻ giống ai đó, ngay cả tên cũng giống nhau. Hắn không thể tưởng tượng há to miệng, sau đó lúc lâu mới mở miệng hỏi tiếp :” Người…người có biết một vị…Chu đại sư chăng ?”

Nhược Thủy hơi hơi nhíu mày, lắc lắc đầu nói :”Không quen biết. Lão gia này biết sao ?”

Nhược Thủy tìm trong trí nhớ, không có kí ức gì về Đường Hộ, không biết Đường hộ vì cái gì hỏi đến quá khứ của nàng.

Đường Hộ thở dài, nói :”Ta ngày thường thích nghiên cứu Huyền học. Đã từng ở nhà bằng hữu ngẫu nhiên gặp qua một vị đại sư họ Chu một lần, tuy rằng không thể cùng Chu đại sư đàm đạo. Nhưng Chu đại sư tiên phong đạo cốt để lại cho ta ấn tượng rất sâu sắc. Ngươi từ biểu tình đến ngữ khí rất giống Chu đại sư trước kia.”

Nhược Thủy hiểu ra gật gật đầu, nguyên lại là người ta sùng bái mình. Trước kia muốn gặp riêng nàng không phải dễ, nàng không thể nhớ hết được. Nhất là gặp ở nhà bằng hữu thì cũng không dám tiến tới hỏi nàng, bằng không va chạm với mình làm phật ý, còn liên lụy bằng hữu.

Nhược Thủy nghe Đường Hộ nói xong không phản ứng lại, xoay người vào trong phòng khách, Ngô Lỗi liếc xéo họ Đường một cái rồi cùng đi theo.

Đường lão gia không biết xuất phát từ cái tâm lý gì, cảm thấy Nhược Thủy có khí chất khác lạ, càng quan sát hành động lại càng thấy giống vị đại sư trước kia. Theo bản năng không tự chủ cũng đi theo vào phòng khách.

Vừa bước vào cửa liền bị Ngô Lỗi chỉ trỏ :”Lão nhân này, ngươi vừa rồi còn bảo chúng ta là kẻ lừa đảo, hiện tại sao còn đi theo, định cùng chúng ta đồng hành đi lừa đảo sao ?”

Đường Hộ có chút đỏ mặt, ngoài miệng vẫn chống chế :” Ta xem tiểu cô nương đây tuổi còn trẻ, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, sợ rằng nàng lầm được lạc lối. Định đi theo khuyên nhủ không được sao ?”

Ngô Lỗi nghe vậy thiếu chút nữa chết sặc, lập tức phải cho lão già này một bài học. Vẫn là Nhược Thủy bảo hắn tạm thời đứng nóng, ngồi xuống.

Nhược Thủy nhìn Đường Hộ cẩn thận đánh giá, không nhanh không chậm mở lời :” Đường lão gia tuy họ Đường, nhưng lại chẳng phải người Đường gia, phải không ?”

Đường Hộ nghe vậy trên mặt lộ ra sắc mặt kinh dị, nhìn về phía Nhược Thủy ánh mắt có nét quỷ dị. Nhược Thủy nói quả không sai, hắn họ Đường, hiện giờ vẫn là chưởng môn nhân Đường gia, nhưng quả thực hắn không phải Đường gia. Nghe thật hoang đường. Chuyện naỳ trừ mẫu thân và ông thì không ai biết được, trước mắt tiểu cô nương này căn bản không có khả năng hỏi thăm tới.

Đường Hộ phụ thân rất sủng ái một tiểu thϊếp, cùng lúc với mẫu thân ông mang thai, trước lúc ấy mẫu thân ông đã sinh ba nữ nhi, không có con trai. Phụ thân ông với vợ cả thì rất bất mãn, không thèm ngó ngàng. Ông ta còn nói nếu tiểu thϊếp lần này sinh cho ông ta một nhi tử, liền cho cô ấy vị trí chủ quản trong nhà.

Mẫu thân ông sợ hãi tiểu thϊếp đoạt đi địa vị của mình, lại nghĩ tới còn nhỏ có vụ “Tráo Long đổi Phụng”, bà liền noi theo chuyện xưa, cùng một gia đình nông gia đổi đứa con trai trở về. Xong việc mẫu thân ông sợ sự tình bại lộ, đem tất cả người liên quan tìm cách diệt khẩu. Chính ông sở dĩ biết chuyện vì bởi mẫu thân cảm thấy áy náy, còn gửi con gái mình cho một nhà khác, sau này nạp làm thϊếp cho Đường Hộ coi như bù đắp.

Về sau nói toàn bộ chân tướng nói ra cho ông. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ có một ngày có kẻ nhắc lại chuyện xưa.