Chương 11: Phong thuỷ đại trận (1)

Nhược Thuỷ muốn dò la sự tình mình bị hại ra sao, liền lấy cớ bảo Vương Ngưng mang theo bọn họ đi kinh đô tìm phụ thân Chu Quang Tông. Năm đó Trịnh lão thái thái muốn Chu Quang Tông đi kinh thành làm công, ở đó làm công nhân thì tiền lương rất cao. Chu Quang Tông lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng từ công nhân chăm chỉ giờ đã thành đốc công phân xương, tiền lương tăng không ít, đáng tiếc tiền gửi về đều bị Trịnh lão thái thái dấm dúi lo cho nhà con trai cả.

Trương Kiến Quốc mang theo cả nhà Nhược Thuỷ ba người tìm đến nơi làm của Chu Quang Tông, cũng đúng lúc Quang Tông nghe được thông tin Vương Ngưng dẫn theo con trai con gái đi theo Trương Kiến Quốc dọn ra khỏi Chu Gia, lập tức tối sầm mặt lại, Chu Quang Tông này là tuýt người ngu hiếu, cảm thấy Vương Ngưng làm như vậy chính là không hiếu thuận với mẫu thân mình, việc làm của nàng đã chạm vào điểm mấu chốt trong lòng hắn.

Nhược Thuỷ vừa nhìn thấy phản ứng này thì thở dài, nàng bất đắc dĩ tiến lên kéo quần áo Chu Quang Tông, bũi môi nói :”Ba ba, nãi nãi nói đại bá kiếm quá ít tiền, không đủ cho đại ca ca cùng tứ tỉ tỉ dùng. Người ở bên ngoài kiếm tiền nhiều còn chưa đủ chu cấp cho tứ ca ca và tứ tỉ tỉ đi học. Sau còn bán con đổi lấy tiền để cho tứ tỉ tỉ đi học, còn để mua cho bọn họ mấy bộ đồ đẹp trên phố a. Người xem nãi nãi như thế nào, đem bán con chỉ vì mấy bộ quần áo a.”

Nhược Thuỷ lúc nói chuyện cố ý đem âm thanh phóng lớn hơn, cho nên lời nàng vừa dứt thì thì xung quanh Chu Quang Tông rất nhiều nhân viên tạp vụ đã vây lại. Mọi người chỉ trỏ, đây là thể loại mẹ gì đây, con thứ hai vất vả kiếm tiền nuôi một nhà con cả, còn muốn đem con gái của lão nhị đem bán để mua quần áo cho con thằng cả.

Chu Quang Tông thấy xung quanh mọi ánh mắt đều đồng tình, có chút khó chịu, nhìn Nhược Thuỷ trách mắng :” Ngươi nói bậy gì đó ?”

Nhược Thuỷ bĩu môi, tỏ vẻ uỷ khuất nói :” Con không có nói bậy, là nãi nãi chính miệng nói với toàn bộ người trong thôn. Toàn bộ người trong thôn có thể làm chứng a. Cha có thể về thôn hỏi ai cũng đều biết. Trương thúc cũng ở đó, không tin thì người hỏi Trương thúc cùng Lý thẩm đi.”

Chu Quang Tông chuyển hướng nhìn về phía Trương Kiến Quốc, Trương Kiến Quốc còn chưa kịp nói lời nào thì Lý Thục Phân liền cướp lời :”Chu lão nhị a, việc này còn giả được sao? Ngươi sao khi trở về thôn hỏi cái là biết liền. Nhị nhà đầu nhà ngươi vì không muốn bị bán, còn bị mẹ người đánh cho một gậy suýt chết. Đến gặp cả Diêm Vương gia một chuyến, lúc này mới hết bị ngốc.”

Lý Thục Phân sau khi nói xong thì Trương Kiến Quốc phụ hoạ gật gật đầu theo, ngay sau đó tiến đến vỗ vỗ bả vai Chu Quang Tông nói :” Quang Tông huynh đệ a, chúng ta cũng coi như lớn lên cùng nhau, ta nói lời thật lòng. Bá mẫu suy nghĩ thực sự lệch lạc. Nhị nha đầu là nữ, mẹ ngươi không coi trọng thì chả nói làm gì. Tiểu tam tử là con trai duy nhất của ngươi, bệnh nặng như vậy, bà cũng không cho tiền xem bệnh, nhất quyết đòi bán nhị nha đầu lấy tiền rồi mới có tiểu tam tử khám bệnh. Nếu không phải nhà chúng ta dùng tiền mời lang trung tới, tiểu tam tử phòng chừng là bệnh ngày trầm trọng rồi.”

Vương Ngưng và lời Nhược Thuỷ nói Chu Quang Tông còn hoài nghi, nhưng vợ chồng họ trương nói thì ông tăng thêm nhiều phần tin tưởng. Trương Kiến Quốc hiện tại là doanh trưởng, là người có chức quyền, cần gì đi lừa một tiểu đốc công như mình? Nói nữa, hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, đối với Trương Kiến Quốc tính nết ông ta hiểu rõ, không phải dạng người ba hoa bốc phét.

Chu Quang Tông cúi đầu, nắm tay thành quyền cảm tạ. Hắn thật sự không nghĩ tới, chính bản thân mình bên ngoài sống chết làm công, đem tiền bạc gom góp gửi hết cho mẫu thân, mẫu thân lại khắt khe với hai đứa con của mình thế. Hắn không phải không biết mẫu thân mình bất công, nhưng đến mức như thế này thì thật không chấp nhận nổi.

Chu Quang Tông trong lòng đấu tranh hồi lâu mới tái nhợt mặt mở miệng nói :”Sự tình đã như vậy, các người trước hết cứ ở trong thành đi. Hiện giờ ta ở đây được nhà máy phân ký túc xá cho công nhân, cũng chưa có nhà riêng. Nếu không mọi người tìm quán cơm, sau đó ta tìm chỗ cho mọi người nghỉ trọ a ?”

Lý nhị tiểu ngày thường cùng Chu Quang Tông quan hệ tốt nhất, lúc này vội nói :”Quang Tông, ngươi ở nhà máy chúng ta làm đã mười năm, xem như là lão làng, không bằng tìm gặp giám đốc, xin cấp phòng cho đại tẩu và hai cháu ở lại.”

“Như vậy…Không phù hợp quy củ lắm…”