Chương 31: Nhặt được sợi lông

Chương 31: Nhặt được sợi lông

Trên giường, Diệp Tiên Tiên gần như đã bị lột sạch, chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ nhỏ che đậy, cô bị Kỷ Bắc đè ở trên giường, một tay của Kỷ Bắc thì vuốt ve vυ" cô, một tay khác thì luồn qua mép qυầи ɭóŧ bóp lấy cánh mông cong vểnh của cô.

Diệp Tiên Tiên giữ chặt mép quần.

"Đừng, đừng cởi".

Làn da như ngọc thạch của thiếu nữ được bao phủ một màu hồng nhạt, trong ánh mắt như chứa cả một đầm nước, muốn rơi mà không thể rơi, khiến cô có vẻ khổ sở lại yếu ớt mỏng manh, tựa như ngọn núi dưới ánh nắng chiều bị mây mù bao phủ, làm gió mát cũng không dám quấy nhiễu, chỉ sợ ngọn gió vừa thổi qua thì mây khói sẽ tan biến.

"Thôi xong." Kỷ Bắc cắn mạnh lên lưỡi, cả người tỉnh táo lại, hai hàng lông mày hơi nhíu, vẻ mặt khổ sở, Kỷ Bắc nhìn cô hỏi, "Em mấy tuổi rồi?"

"16..." Diệp Tiên Tiên chớp mắt, còn có chút hoảng hốt, chỉ biết nắm chặt dây quần theo bản năng.

Nếu có thể làm ngay thì Kỷ Bắc sẽ không chán nản như vậy, chỉ là tuổi thật sự quá nhỏ, ngủ với một cô bé vị thành niên thì khác nào biết luật còn phạm luật. Hắn cúi đầu chạm khẽ lên môi cô "Yêu tinh, dụ dỗ làm ông đây muốn ăn cưng." Kỷ Bắc không phải là người có nhiều ham muốn tìиɧ ɖu͙©, thế nhưng buổi tối hôm nay lại bị mấy câu nói của cô làm mất khống chế, loại chuyện này đối với hắn quả là có một không hai.

Nhảy xuống khỏi người cô, xoa xoa ấn đường, chỗ đũng quần phồng lên rất to, biểu hiện du͙© vọиɠ đang bừng bừng phấn chấn của hắn.

Hắn biết, nếu ép thêm một bước nữa thì hắn có thể cắm vào thân thể cô. Nhưng không phải là hắn không nghĩ tới, mà là không thể! Cô bé mới 16 tuổi.

Kỷ Bắc nói với Diệp Tiên Tiên đang nằm trên giường: "Tôi vào phòng vệ sinh một lát."

Kỷ Bắc vừa đi thì Diệp Tiên Tiên liền che mặt lại, gương mặt nóng bừng bừng. Cô kéo lại váy cho ngay ngắn rồi lăn lộn trên giường, cái loại cảm giác khô nóng này vẫn chưa biến mất, đầu lưỡi còn đang tê dại chưa hết. Kỳ thật, trong quá trình vừa rồi cô cũng đã đắm chìm, nếu, nếu hắn muốn tiếp tục, Diệp Tiên Tiên không biết cô còn có thể kiên trì bao lâu nữa. Mà ở sâu trong đáy lòng cô lại hy vọng hắn tiếp tục.

Thậm chí sau khi hắn rời khỏi người cô thì còn có một loại thất vọng mơ hồ.

Đặc biệt là đêm nay, dưới sự dẫn dắt của Kẻ Chấp Pháp cô đạt được cao trào, cái loại trải nghiệm sung sướиɠ này khiến cô càng thêm tò mò và khao khát đối với chuyện nam nữ.

Diệp Tiên Tiên kéo chăn che mặt lại, không dám nghĩ tiếp thêm nữa.

Kỷ Bắc vặn mở vòi nước, hất nước lên mặt, dòng nước mát lạnh làm cho trái tim đang đập điên cuồng của hắn bình tĩnh lại một chút, nhưng dươиɠ ѵậŧ dưới hang lại như dùng thuốc kí©h thí©ɧ mà vẫn căng trướng, dựng đứng.

"Đúng là cô nhóc biết dụ dỗ người, lần sau sẽ trực tiếp làm em."

Kỷ Bắc dựa lưng vào tường, cởi khóa quần, một cây gậy thịt thô to căng cứng như thép, trên thân nổi đầy gân tím bật ra, hắn cầm trong tay tuốt lên xuống, trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp như hoa hồng chớm nở nằm dưới thân hắn, trong hơi thở gấp gáp của Kỷ Bắc mang theo sự kích động khó kìm chế.

"Diệp Tiên Tiên."

Hắn lẩm bẩm tên cô, cùng lúc đó trên tay cũng dùng sức mạnh hơn, dươиɠ ѵậŧ căng phồng đến cực hạn. Lỗ sáo khép mở, chất lỏng trong suốt tràn ra ngoài, theo ngón tay vuốt ve lên xuống của Kỷ Bắc mà bôi trơn toàn bộ thân gậy, khiến nó trở nên bóng loáng tỏa sáng, đám lông mao xoăn đen ở phần rễ cũng không thoát khỏi số phận mà ướt thành một dúm, dính loạn lung tung.

Kỷ Bắc căng cứng cả người, tay tuốt lên xuống càng lúc càng nhanh.

Ánh đèn chiếu lên thân người đàn ông tạo ra một cái bóng cao lớn sừng sững trên tường.

Nếu đổi lại là một người có ngoại hình bình thường hoặc xấu xí làm loại chuyện như thế này thì sẽ làm người khác cảm thấy đáng khinh hạ lưu, nhưng Kỷ Bắc bề ngoài anh tuấn, tràn đầy khí khái anh hùng, dáng người cao lớn, đường cong cơ bắp mượt mà, thậm chí thanh âm thở gấp rên khẽ kia còn có một loại gợi cảm dễ nghe.

Cuồng dã đến mê người!

Kỷ Bắc than nhẹ một tiếng, cây gậy thịt nắm trong tay giật giật hai ba cái, lỗ nhỏ trên đỉnh mở ra, bắn phụt từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, sau đó gậy thịt cứng như sắt dần dần mềm xuống.

Rửa sạch tay, Kỷ Bắc châm một điếu thuốc dựa vào tường hút, sương khói lượn lờ, lên tới giữa không trung thì tiêu tán. Khóe môi hắn hơi cong lên, dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác rồi hắn mở cửa ra khỏi phòng vệ sinh.

Trên giường, cô nhóc đang cuốn chăn, hai mắt khẽ nhắm, hô hấp ổn định, ngủ ngon lành.

"Đúng là vô tư." Kỷ Bắc ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn chăm chú. Cô nhóc này xinh đẹp quá mức nhưng tuổi cũng nhỏ quá thể. Trên môi còn lưu lại vết sưng do nụ hôn thô bạo của hắn, không biết là đang nói mê cái gì mà đôi môi khép mở động đậy. Hắn áp tai tới nghe thử, tiếng nói mê thật sự rất nhỏ, nếu không phải thính lực của hắn hơn người thì chưa chắc đã nghe được, "Lão lưu manh, tôi cắn chú."

Kỷ Bắc cười giễu một tiếng, "Tôi chờ."

Vẻ mặt thì dịu dàng đến chính hắn cũng không biết.

Hắn cầm điện thoại của cô đặt ở đầu giường gọi vào máy mình, điện thoại trong túi quần vang lên một tiếng thì ngừng. Lưu lại tên, rồi bật camera, hắn ngắm chuẩn khung hình, sau vài giây, ngón cái ấn xuống, hình ảnh được chụp lại.

Trên màn hình di động hiện lên bức tranh thiếu nữ yêu kiều đang say ngủ.

Kéo rèm rồi chỉnh lại ánh sáng đèn xong Kỷ Bắc mới rời đi.

Khi căn phòng yên tĩnh trở lại, người đang nằm trên giường vốn dĩ phải đang ngủ lại từ từ mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo, nào có chút vẻ buồn ngủ gì.

Ai cho phép chú chụp lén tôi chứ, lão lưu manh.

Ngày hôm sau, Diệp Tiên Tiên phát hiện được một vài sợi lông xoăn đen trong nhà vệ sinh, trên người cô không có loại lông dài như thế này, không thể là của cô được. Vậy khả năng duy nhất chính là của người kia để lại, nghĩ tới đêm qua người nọ ở trong phòng vệ sinh rất lâu, Diệp Tiên Tiên đoán ra nhất định là người kia cũng đã làm cái việc giống như bạn học Thiếu Hiệp.

"Gọi chú là lão lưu manh thật đúng là không oan mà."

Chương 32: Nhiệm vụ liếʍ lông