Chương 4: Biệt thự bị phong tỏa

Chương 4: Biệt thự bị phong tỏa

Đường cong cánh tay vạm vỡ, đặc biệt là khi khuân vác cơ bắp căng chặt lên, có vẻ vô cùng rắn chắc có lực.

Đường cong sườn mặt của anh ta cũng sạch sẽ góc cạnh, gương mặt thon dài hòa tan với sống mũi cao thẳng mang đến vài phần sắc bén, có thanh tú tuấn dật không nói nên lời.

Lâm Diệu Diệu đột nhiên nhớ tới trước đây từng xem hoạt động của xã đoàn Hán phục, những mỹ nam mặc đồ cổ phong đó, đều không thể bằng người đàn ông trước mặt.

“Làm sao vậy?” Anh ta giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay mặt hỏi.

Hàng mi dài nồng đậm, nhưng không giấu được đôi mắt đen sáng ngời.

Bị anh ta nhìn chăm chú, trái tim của Lâm Diệu Diệu lập tức đập lỡ một nhịp.

“Không có gì.” Cô cúi đầu, làm bộ đang nhìn kỹ hóa đơn giao hàng.

Xe đẩy nhỏ chỉ chứa được nửa là đầy, người đàn ông ra hiệu cho cô đi theo mình tiến vào thang máy.

Lúc này, Lâm Diệu Diệu mới thấy rõ toàn cảnh gara, có sáu chiếc xe ô tô màu sắc khác nhau.

Xe hơi, xe thể thao, SUV, xe chạy bằng điện, đủ mọi thứ, trong đó còn có hai chiếc xe ô tô đắt tiền thường ngày hiếm thấy.

Quả nhiên, không hổ là gara ngầm của biệt thự.

Phòng chứa đồ ở tầng một, khi Lâm Diệu Diệu đi vào thì thấy hai cái tủ đông, hai cái tủ lạnh to, còn có trên kệ ở một bên tường xếp đầy đồ dùng sinh hoạt.

Mức độ đồ sộ này, khiến Lâm Diệu Diệu không khỏi ngẩn ra.

“Nhà chúng tôi có nhiều người, gần đây tình hình dịch bệnh lại bùng nổ, cho nên mua nhiều một chút.” Anh ta cười quay đầu giải thích.

Lâm Diệu Diệu gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.

Rốt cuộc nhà này có bao nhiêu người, mới cần chuẩn bị nhiều đồ như vậy?

Đợt này anh ta mua trên cơ bản là thực phẩm tươi sống, Lâm Diệu Diệu không dám chậm trễ, nhanh chóng giúp anh ta kiểm kê.

Anh ta dùng dao rạch thùng xốp, mỗi lần lấy một thứ thì đọc ra, bảo Lâm Diệu Diệu đánh dấu vào hóa đơn.

“Thịt bò bông tuyết… Nhím biển Nga…”

Lâm Diệu Diệu hơi nâng mắt, nhìn người đàn ông bận rộn trước mặt.

Dường như anh ta không quen thuộc chỗ bày biện lắm, nhưng giống như có chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế, nhất định phải phân loại ra đặt riêng.

Lăn lộn như vậy tốn không ít thời gian, đã sắp 10 giờ.

Bỗng nhiên, tiếng chuông di động của anh ta vang lên.

Anh ta nghe máy, kẹp trên vai cổ nghe, tay vẫn bận rộn.

“Cái gì… Chuyện này là lúc nào… Anh chắc chắn chứ… Không có biện pháp khác sao?”

Anh ta im lặng một lát, nâng mắt lên, ánh mắt đảo qua người Lâm Diệu Diệu một vòng, lại thu hồi trở về.

“Tôi đã biết, xem ra chỉ có thể như vậy.”