Chương 3: Đây là công việc của tôi.

Chương 3: Đây là công việc của tôi

Bởi vì cơ thể, Lâm Diệu Diệu không thể ở ký túc xá của trường, đành phải thuê nhà dân ở gần trường học.

Vì trả tiền thuê nhà, sau khi học xong cô sẽ làm việc ở chuỗi siêu thị bên cạnh, chủ yếu phụ trách giao đồ.

Gần đây tình hình bệnh dịch có xu thế tăng lên, lượng công việc của bọn họ cũng bắt đầu tăng thêm.

Lâm Diệu Diệu nhìn hóa đơn giao đồ lại tăng thêm các đồ dùng sinh hoạt, bắt đầu suy nghĩ, có phải là mình cũng nên tích trữ ít đồ hay không.

Buổi tối giao nhiều đơn, mười mấy thùng to.

Vì thế, bộ phận hậu cần trực tiếp sắp xếp cho Lâm Diệu Diệu một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện.

Giao hàng nhiều như vậy đều là nhân viên nam giao, thật sự là vì nhân thủ không đủ mới có thể phái Lâm Diệu Diệu đi.

Giám đốc Trương nói: “Tiểu Lâm à, vất vả cho cô quá, đưa xong đơn này cô có thể tan làm.”

Lâm Diệu Diệu nhìn một chuỗi hóa đơn thật dài, lại nhìn xe ba bánh được chất đầy, nghiến chặt răng.

Địa điểm giao hàng là khu biệt thự cách trường học 3km, đều là biệt thự riêng ở vùng ven sông, hoàn cảnh yên tĩnh.

Đăng ký tên, số điện thoại, biển số xe với bảo vệ, xin chỉ thị của chủ nhân biệt thự xong, cô lái xe thẳng vào đường xe ngầm, có thể tới gara phía dưới biệt thự.

“Biệt thự số 6 ở tận cùng bên trong.” Bảo vệ nhìn lướt qua cô, lại mượn một cái xe đẩy gấp cho cô.

“Cảm ơn.”

Lâm Diệu Diệu lái xe rất xa, cuối cùng cũng tới cửa gara biệt thự số 6.

Sau khi cửa cuốn được kéo lên, cô thấy là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc trang phục vận động màu xanh biển, đeo một cái kính gọng vàng.

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Diệu Diệu đưa hàng tới biệt thự như thế này, bình thường đều là tài xế và dì giúp việc tới mở, nhìn thấy người trẻ tuổi như vậy thì không khỏi ngẩn ra một lát.

Đối phương thấy giao hàng là một thiếu nữ cơ thể mềm yếu, cũng ngẩn người giống như cô.

Nhưng anh ta nhanh chóng kịp phản ứng:

“Phòng để đồ ở ngay tầng một dưới mặt đất, có khả năng tôi phải thu dọn đồ một chút, sẽ chậm trễ một chút thời gian của cô.”

Lâm Diệu Diệu gật đầu, lưu loát mở xe đẩy ra, chuẩn bị nâng thùng hàng xuống.

“Để tôi làm cho.” Anh ta trực tiếp xắn cao tay áo, vươn tay cầm lấy thùng xốp.

“Không được không được, đây là công việc của tôi.” Lâm Diệu Diệu lập tức từ chối.

Anh ta cười ôn hòa nói: “Sao có thể để con gái làm việc nặng như vậy được…”

Đây là một người đàn ông rất có phong độ thân sĩ.

Lâm Diệu Diệu im lặng lùi sang một bên, mượn ánh đèn gara đánh giá anh ta.

Khoảng đầu hai mươi, vóc dáng rất cao, hơi gầy.