Chương 11

An Khánh Vương còn muốn nói chuyện, lại không phát ra âm thanh, ông rất nhanh không còn khí lực, hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất xỉu, ông nghe thấy "con trai giả" không đáng tin nói: "Tổ mẫu, người xem, phụ thân đại nhân yên tâm ngủ rồi.”

An Khánh Vương: "..." Cái rắm.

Dung Chiêu ngoan ngoãn đắp chăn cho An Khánh Vương, sau đó đứng lên, xoay người: "Tổ mẫu, tra ra được là ai phản bội vương phủ không?"

Nghe vậy, ánh mắt Triệu thị vừa rồi còn đỏ hoe lập tức trở nên hung ác.

Bàn tay già nua của bà vỗ lên tay vịn ghế gỗ, nghiến răng nghiến lợi: "Là Nguyên Bảo, cái thứ nuôi ong tay áo!"

Lâm thị chưởng quản việc bếp núc trong phủ, sau khi lão vương phi thả bà ra ngoài, hai người cùng nhau điều tra, không chỉ nhanh chóng bắt được Nguyên Bảo, còn trong thời gian ngắn thẩm tra rõ ràng chân tướng.

Giọng nói Lâm thị mang theo tức giận: "Hai người hầu Nguyên Bảo và Thạch Đầu của Lục Lang đều là người được vương gia chọn lựa kĩ càng, nhưng con không hay xuất môn, bọn họ cũng không đi vào nội trạch, do đó khiến cho Nguyên Bảo sinh ra tiểu tâm tư, chúng ta lại nhất thời không kịp phát hiện..."

Dung Chiêu nghe vậy, rất nhanh đã hiểu rõ từ đầu đến cuối.

Tính mạng cả nhà Nguyên Bảo và Thạch Đầu đều nằm trong tay An Khánh Vương phủ, lần này An Khánh Vương bệnh tình nguy kịch, Nguyên Bảo thấy vương gia có lẽ không chống đỡ nổi, phủ Trương thừa tướng lúc này lại chủ động tìm tới cửa, dường như đã hoài nghi giới tính của Dung Chiêu…

Nguyên Bảo sợ đại tội khi quân bị tiết lộ, đến lúc đó sẽ liên lụy cửu tộc, cả nhà hắn ta đều không giữ được.

Cho nên hắn ta tiết lộ tin tức với Trương thừa tướng, hy vọng đợi đến khi sự việc bại lộ, Trương thừa tướng có thể bảo vệ tính mạng của hắn ta và người nhà hắn ta.

Dung Chiêu hiểu rõ gật đầu.

Người biết được thân phận của nguyên chủ trong An Khánh Vương phủ cực ít, nhưng có thể biết chân tướng đều là người đáng tín nhiệm.

Cũng chính bởi vì tín nhiệm, Nguyên Bảo mới có thể để lộ ra tin tức chính xác nhất… Thế tử sắp "chết bệnh".

Lâm thị: "Mẫu thân, con sẽ xử trí cả nhà hắn.”

Triệu thị gật đầu.

Dung Chiêu lại ngăn cản nói: "Không vội, lúc này xử lý Nguyên Bảo rõ ràng là có vấn đề, không chỉ không thể xử lý, ngược lại còn phải ‘thân cận" hắn ta, mang hắn ta theo bên người, đợi lát nữa con ra ngoài thì để cho hắn ta đi theo đi."

Lâm thị giật mình, rất nhanh phản ứng lại, ánh mắt sáng lên: "Đúng! Không thể xử trí hắn, Chiêu Nhi mang hắn ta ra ngoài, thậm chí còn vô cùng tín nhiệm hắn, Trương gia chỉ sợ sẽ hoài nghi là chúng ta gài bẫy..."

Lâm thị vỗ nhẹ trán: "Ta thật là hồ đồ, lại không kịp phản ứng, thiếu chút nữa gây ra sai lầm lớn."

Ở ghế chủ vị, ánh mắt Triệu thị cũng phức tạp nhìn Dung Chiêu.

Lục Nương nhà bọn họ...

Giống như một đêm trưởng thành, cực kỳ giống lão vương gia, còn có đại bá và nhị bá của bà khi còn rong ruổi nơi sa trường.

Mà cái giá của trưởng thành là bị bọn họ ép buộc uống độc dược.

Triệu thị vốn đã già nua, lúc này cả người gần như suy sụp, giống như cọc gỗ khô.

Bà cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Chiêu nhi, con muốn làm gì thì làm đi, vương phủ... cũng chẳng thể tệ hơn được nữa.”

Dung Chiêu cung kính hành lễ: "Vâng, tổ mẫu.”



Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại trước cửa An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu mang theo người hầu Nguyên Bảo, Thạch Đầu, tùy tùng An Khánh Vương, quản gia vương phủ Tạ Hồng, cùng với mấy thị vệ ngồi lên xe ngựa, từ An Khánh Vương phủ chạy về phía trước.

Thạch Đầu nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, ánh mắt mang theo chút phòng bị.

Nguyên Bảo rụt cổ, run lẩy bẩy.

Dung Chiêu làm như không nhìn thấy, tầm mắt của nàng nhìn về phía đường phố bên ngoài xe ngựa, đường phố thời xưa đương nhiên không phồn hoa như hiện đại, nhưng chung quy là vương đô, rất náo nhiệt, rộn ràng đầy sức sống.

Từ ký ức có thể biết, đây chắc không phải là lịch sử mà nàng quen thuộc.

Lịch sử của triều đại khác với ấn tượng của nàng, giống như một thế giới song song có tiến trình hoàn toàn khác nhau.

Triều Đại Nhạn có chút gần giống thời Đường Tống, nhưng có những thứ Đường Tống không có mà nơi này lại có, những gì Đường Tống có, nơi này ngược lại không có.

Nàng đang xuất thần, Tạ Hồng cung kính nói: "Thế tử, hôm nay là lần đầu tiên ngài một mình lộ diện bên ngoài, chúng ta có thể đi Vinh thân vương phủ, Vinh thân vương đứng đầu tứ đại thân vương, cũng là người hòa ái dễ gần."

Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Tạ Hồng thấy vậy, vẻ mặt càng thêm ôn hòa, sau đó...

Lão thao thao bất tuyệt nói những việc cần chú ý hết hai mươi lăm phút, mãi cho đến khi xe ngựa dừng ở cửa Vinh thân vương phủ, lúc này lão mới dừng lại.

Dung Chiêu nhu thuận: "Tạ thúc yên tâm, Dung Chiêu nhất định chú ý.”

Ánh mắt Tạ Hồng vui mừng, Lục nương tử nhu thuận nghe lời, lại hiểu chuyện như thế, nếu thật sự là một nam nhi, vương gia bọn họ cũng có thể yên tâm nhắm mắt, vương phủ sẽ có người kế tục.