Chương 10

Ánh mắt Trương Trường Ngôn hơi né tránh, ho khan một tiếng, lắc đầu: "Không có.”

Chuyện còn lại hắn ta phải chờ hoàn thành rồi nói sau!

Trương thừa tướng không chú ý ánh mắt né tránh của nhi tử, lão nhị Trương Trường Hành lại chú ý, ánh mắt hồ nghi.

Trương Trường Tri phân tích: "An Khánh Vương phủ không truy cứu chuyện lão tam xông vào phủ có thể là chột dạ, thân phận thế tử của bọn họ quả thật có mập mờ. Nhưng lão tam chắc chắn thế tử không phải là nữ tử, chẳng lẽ An Khánh Vương thật sự sắp chết, thế tử không dám đắc tội với chúng ta?”

Trương thừa tướng vuốt chòm râu: "Cũng có thể, thân phận thế tử rốt cuộc vẫn còn nghi ngờ, chẳng qua kế tiếp phải càng thêm cẩn thận hành sự, nếu thật sự có vấn đề, không thể không lộ ra dấu vết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Thái độ của lão đã không còn chắc chắn như trước, dù sao Trương Trường Ngôn thật sự đã thề thốt nhiều lần.

Trương Trường Tri gật đầu đồng ý.

Trương Trường Ngôn cúi đầu, con ngươi xoay tới xoay lui.

Hắn ta đang suy nghĩ làm sao len lén gom đủ hai vạn lượng...

Cùng lúc đó, An Khánh Vương phủ.

Triệu thị nhìn "thiếu niên lang" trước mặt, trong lòng chua xót nói không nên lời.

Bát độc dược hôm nay là bà hạ lệnh, nếu không phải bất đắc dĩ, nếu không phải vì vinh dự mà toàn bộ Dung gia ngã xuống để đổi lấy này, bà làm sao có thể hạ độc thủ như vậy.

Hiện tại Dung Chiêu có thể đóng giả nam nhi, có thể đóng giả một ngày, bà liền hy vọng An Khánh Vương phủ cùng Dung Chiêu đều có thể sống thêm một ngày.

Triệu thị hít sâu một hơi, giọng hơi khàn khàn: "Lục Lang muốn làm gì? Thật sự có thể tự bảo vệ mình sao?”

Dung Chiêu nói chắc chắn: "Có thể.”

Nàng khẽ cúi đầu, che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt, "Hài nhi muốn ra khỏi phủ, càng che giấu người bên ngoài lại càng hoài nghi, Trương thừa tướng có lẽ không phải là người đầu tiên hoài nghi, cũng tuyệt đối không phải là người cuối cùng.”

Triệu thị khẽ sửng sốt.

Đúng vậy, bí mật như thế hiển nhiên không có khả năng bị chôn vùi vĩnh viễn.

Bạch thị trừng to mắt, tiến lên một bước: "Thế tử không thể, vương gia lúc tỉnh táo đã nói thế tử tuyệt đối không thể xuất phủ, ở bên ngoài lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn, một khi bại lộ, đó chính là tai họa liên lụy cửu tộc!"

Dung Chiêu cũng không tranh luận với bà ta, nhìn về phía giường: "Vậy để ta nói với phụ thân.”

An Khánh Vương nằm ở trên giường mở to mắt, ông rõ ràng vẫn còn ý thức, ánh mắt thanh minh, nhưng nói không ra lời, chỉ có thể phát ra âm thanh "A a a", không ai có thể nghe hiểu ông muốn nói gì.

Nhắc tới An Khánh Vương, hốc mắt Triệu thị càng đỏ hơn.

Dung Chiêu tiến lên vài bước, cầm lấy tay An Khánh Vương, thanh âm nhẹ nhàng: "Phụ thân, con biết người không cho con ra khỏi phủ là vì bảo vệ con, nhưng tình cảnh bây giờ khác với lúc trước, hơn nữa con có thể làm tốt."

Dừng một chút, nàng lại nói: "Trước khi phụ thân khỏi hẳn, vương phủ cần con đứng ra che chở.”

An Khánh Vương trên giường lập tức có phản ứng: "A a a.”

Tay ông động đậy, Dung Chiêu có thể cảm giác được đối phương đang khoát tay, rất rõ ràng là không đồng ý.

Căn cứ vào trí nhớ, An Khánh Vương người này bảo thủ, vả lại còn có chút chủ nghĩa đại nam tử, bằng không cũng sẽ không 17 năm chỉ nhốt nguyên chủ ở vương phủ mà không nghĩ ra biện pháp khác.

Đương nhiên, ông rất yêu thương nữ nhi, cho dù biết sự tồn tại của Dung Chiêu chính là thanh đao treo trên đỉnh đầu An Khánh Vương phủ, ông cũng không muốn thương tổn nguyên chủ vô tội.

Một vương gia ngông cuồng, mười bảy năm co đầu rụt cổ, không chịu lựa chọn để cho thế tử sớm "chết bệnh".

Ông đang phản đối, ông không đồng ý Dung Chiêu một mình đi ra ngoài.

Chẳng qua Dung Chiêu tỏ vẻ, ý kiến của phụ thân không quan trọng.

Dung Chiêu kinh hỉ nói: "Tổ mẫu, người xem phụ thân đồng ý rồi!”

An Khánh Vương: "... A a.”

Ông chỉ có thể di chuyển bàn tay, muốn rút tay ra lại bị Dung Chiêu nắm chặt.

Dung Chiêu gật đầu: "Phụ thân yên tâm, hài nhi sau khi ra ngoài nhất định sẽ cẩn thận.”

An Khánh Vương trừng to mắt, gấp đến độ há miệng, liều mạng muốn nói chuyện.

Bạch thị nóng nảy: "Lão phu nhân, vương gia cái gì cũng không nói, ta thấy thái độ này của vương gia, giống như là... không đồng ý.”

An Khánh Vương trên giường rốt cục khó khăn phát ra âm tiết: "Không..." Được.

Dung Chiêu cảm động gật đầu, nàng nhìn Bạch thị, mỉm cười: "Trắc phi, phụ thân vừa mới nói không, người bác bỏ ý kiến của trắc phi, đồng ý cho ta ra ngoài.”

Bạch thị sửng sốt.

Hình như là vậy, lại hình như có chỗ nào không đúng.

vương gia từ trước đến nay bảo thủ, sao lại đồng ý quyết định lớn mật như vậy?

Dung Chiêu vẫn nắm chặt tay An Khánh Vương, vẻ mặt cảm động: "Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của người, con nhất định sẽ bảo vệ Dung gia!"