4.1: Động tâm (1)

“Vì cái gì?”

Dù được hạng nhất nhưng Thẩm Tòng Tiếu lại không như người khác kích động đến nhảy dựng lên, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn Hề, đôi mắt hồng hồng, trong ánh mắt mắt chưa đầy cảm xúc phẫn hận, khó có thể tin cùng nghi vấn, không hề thấy một tia vui vẻ.

Hạ Vãn Hề không hề lung lay nói:

“Là do năng lực rồi, không bằng là không bằng, không được là không được, có người có bao nhiêu cũng không được, chỉ ở mức như vậy thôi.”

Gương mặt tinh xảo của cô như cũ nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào, không có khó trách, không có tự giễu, như là một con rối gỗ không có linh hồn, chỉ là một cái vỏ rỗng.

“Cậu trước kia không phải là như thế, tính cách cậu vốn không thích nói chuyện, luôn lạnh mặt, nhưng đôi mắt của cậu luôn có ánh sáng, tràn đầy tự tin, như là một đoá hoa mai xinh đẹp bất chấp mưa tuyết, băng lạnh.”

Thẩm Tòng Tiếu không dám nhìn vào đôi mắt Hạ Vãn Hề, quá khó tin, chưa bao giờ cậu lại đi nói với đối thủ của mình lời như vậy.

Thẩm Tòng Tiếu tay nắm chặt, thân người hơi hơi phát run. Mặc Dịch nhìn Thẩm Tòng Tiếu đang tức giận, lại nhìn xung quanh phòng học, thân hình run rẩy của cậu trông thật nhỏ bé yếu ớt.

“Thẩm Tòng Tiếu, lần này là do không may thôi, lúc nãy chỉ đùa một chút, chắc chắn lần sau tôi sẽ đuổi theo được cậu.”

Hạ Vãn Hề phụt một tiếng, bật cười.

“Được, cứ đùa tôi như vậy đi, tôi không bị lừa đâu.”

Thẩm Tòng Tiếu ngẩng đầu, nhướng mày đầy khinh thường kiêu ngạo. Một tay cậu để trên bàn, một tay khác kéo ghế ngồi xuống, tạo ra một giác lười nhác.

Mặc Dịch nhìn tình huống bỗng biến chuyển ngược lại, dù đã hoà hoãn lại, nhưng hắn vẫn không cảm thấy chuyện gì vui đùa ở đây. Hạ Vãn Hề chắc chắn là có ý định nói cho Thẩm Tòng Tiếu cái gì đó, nhưng Thẩm Tòng Tiếu phản ứng quá lớn làm cô không dám.

Thẩm Tòng Tiếu cũng không phải đang diễn kịch, cậu hoài nghi Hạ Vãn Hề có vấn đề nào đó, muốn đâm thủng tờ giấy mỏng manh che giấu sự thật, nhưng tờ giấy kia mà bị phá…sẽ không được khéo.

“A a a thật lợi hại, Thẩm Tòng Tiếu hạng nhất, Mặc Dịch cùng Hạ Vãn Hề đồng hạng hai, lớp trưởng hạng ba, ha ha ha ha ha ha ha ha, lớp chúng ta quá lợi hại!”

Trần Bằng ôm lấy Lâm Hàm mặt đang đỏ ửng, cười to từ đầu ngõ đến cuối ngõ.

Tiếng cười của hắn đánh vỡ bầu không khí trầm lặng giữa ba người, mỗi người liền thu lại suy nghĩ của chính mình.

“Như nhau như nhau.”

“Hạng hai…Chậc, quá tốt rồi.”

“Còn có thể tốt hơn nữa.”

“……”

Lời vừa thốt ra, cả lớp tĩnh lặng, ngoại trừ Lý Hàm, hầu như đều phun tào một câu, cười lạnh một tiếng, đôi mắt không cần hẹn trước mà cùng trợn trắng.

Sau đó lại tiếp tục thảo luận, mặc kệ ba con người khoe khoang kia.

Thẩm Tòng Tiếu nhìn mọi người:

“Tớ…Quá đáng lắm hả?”

Cậu hoài nghi tự hỏi.

“Cậu nói đi?” Hạ Vãn Hề nghiêng đầu đáp.

“Có điểm.” Mặc Dịch cúi đầu đọc sách.

……