4.2: Động tâm (2)

Đến tiết tự học buổi tối, Lý Tân lại cùng vẻ mặt hớn hở đi vào phòng học.

“Các bạn học, thầy nhận xét đôi chút về tổng thành tích thi lần này.”

“Thầy tin là các em trong lòng đều hiểu rõ thực lực bản thân, nói chung là tổng thể điểm không tồi, thành tích nổi bật cũng có. Nhưng điểm chưa tốt cũng không ít, các em đừng nản lòng, lần sau tiếp tục nỗ lực.”

“Thế thôi nhé…Tóm lại là như vậy, các em tiếp tục tự học đi.”

Khi thầy Lý rời phòng học, cả lớp không hẹn mà ồn ào.

Phòng học phát ra từng tiếng nghị luận, từ thì thầm hai người dần thành quang minh chính đại quay trước sau, cán sự kỉ luật nghe tiếng ồn ào mà tai muốn điếc, kêu lên vài tiếng, lớp an tĩnh được chốc lát liền rầm rầm trở lại.

Tình trạng vi diệu nay lặp đi lặp lại không ngừng đến khi tan học.

Sau khi tan học tầm hai mươi phút, trong phòng ngủ bạn học Thẩm Tòng Tiếu với thành tích bạn học Mặc Dịch tiến hành “phê phán hung ác”.

“Ngữ văn 105, toán học 140, tiếng Anh 142, chính trị 90, lịch sử 95, sinh học 98, địa lý 92, vật lý 100, hóa học 99.”

Thẩm Tòng Tiếu chắp tay sau lưng giống như thầy chủ nhiệm. Tìm tòi nghiên cứu nhìn vẻ mặt lạnh lùng Mặc Dịch, âm dương quái khí đọc thành tích Mặc Dịch lên sau đó hừ lạnh một tiếng.

“Thế nào bạn Mặc Dịch, học văn với tôi chưa đủ tốt sao hả? Điểm này thì khác gì lần thi trước đâu?” (đang giận nên tui để xưng “tôi”)

“Cậu biết là ngữ văn của tớ không tốt mà.”

“Tất nhiên là tớ biết, tuy là điểm ngữ văn này cũng tạm ổn, nhưng cậu là ai? Là học bá hạng ba nhá!”

Thẩm Tòng Tiếu hận rèn sắt không thành thép nói, càng nói càng hăng hái, mắt nhìn chằm chằm xuyên thẳng Mặc Dịch, kết quả là Mặc Dịch chỉ luôn dùng đôi mắt đen hờ hững nhìn cậu, một bộ dáng cực thiếu đánh.

Mặc Dịch ngồi ở trên ghế, lưng dựa vào bàn, ngẩng đầu nhìn ai đó đang thao thao bất tuyệt, hai tay nắm chặt đặt ở trên đùi, hai ngón tay cái xoay xoay, vòng tới vòng lui.

Cuối cùng hắn nghe Thẩm Tòng Tiếu tung ra câu tuyệt chiêu cuối.

“Rốt cuộc là tình yêu anh dành cho ngữ văn không đủ, hay là không đủ yêu tôi?”

Thẩm Tòng Tiếu lỡ lời, lấy tay che miệng, mặt bắt đầu ửng hồng, đôi mắt hốt hoảng tròn lên, giống một bé thỏ đang sợ hãi.

Đáng yêu. Mặc Dịch trong lòng thầm nghĩ, quá đáng yêu, tại sao lại có người có thể đáng yêu như vậy……

Khóe miệng hắn hơi hơi nhoẻn lên, đáng tiếc Thẩm Tòng Tiếu vì xấu hổ đến ngốc lăng nên không phát hiện.

“Tôi đã đủ yêu, em là đang yêu cầu tôi yêu nhiều thêm ư?”

Mặc Dịch đứng lên, sát vào Thẩm Tòng Tiếu nói.

Rõ ràng hai người đều biết là đang nói về ngữ văn, nhưng nói ra lại có cảm giác kì lạ, làm đầu óc hoang mang suy tư.