Chương 3: Kẻ thù chung của nam sinh

Thiếu Niên Y Tiên - Chương 3: Kẻ thù chung của nam sinh

Chương 3

Kẻ thù chung của nam sinh

Giọng Đào Nhược Hương giận dữ dường như vẫn vang vọng trong hành lang.

Nhiều học sinh dừng lại xem và không ai biết học sinh mới nói gì với giáo viên khiến nàng tức giận như vậy.

Đám nam sinh nắm chặt tay trong tiềm thức, như thể chỉ cần Đào Nhược Hương ra lệnh, họ sẽ lập tức đánh Tần Lãng một cách nặng nề.

Tức giận trong mắt Đào Nhược Hương dần nguội đi, sở dĩ nàng nổi đóa vì cho rằng Tần Lãng lén liếc nơi nhạy cảm, nhưng sớm nhận ra hôm nay Tần Lãng mới đến trường, thời gian hai người đối mặt quá ngắn, Tần Lãng không có cơ hội rình trộm nàng.

"Không có gì hết, các em đi làm việc của mình đi."

Đào Nhược Hương ra hiệu cho các học sinh khác giải tán, gắng trấn tĩnh, cẩn thận đánh giá lại Tần Lãng, nàng mới trầm giọng nói: "Cậu không biết nói điều riêng tư của người khác là bất lịch sự sao!"

"Em biết ở góc độ giáo viên và học sinh, điều em vừa nói rất tự phụ và bất lịch sự. Nhưng em nói dưới góc độ bác sĩ và bệnh nhân. Trong mắt em, Đào lão sư là người bệnh cần điều trị gấp, em là bác sĩ thấy cô có bệnh, thảo luận tình trạng bệnh với bệnh nhân, nó không phải điều thô lỗ, phải không?"

"Không ngờ thành tích môn sinh vật không chỉ tốt, ngay cả công phu ngụy biện cũng thật lợi hại." Đào Nhược Hương khịt mũi nhẹ.

Đột nhiên thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, Tần Lãng không hề hoảng sợ, vì từ cách Đào Nhược Hương phản ứng, chứng tỏ hắn nói trúng chỗ yếu hại.

"Xem ra cô Đào phát hiện điểm sáng khác của em." Tần Lãng bất chấp xấu hổ nhe răng cười, sau đó nghiêm túc nói, “Tuy nhọt độc chỉ là bệnh nhẹ, nhưng nếu không chữa trị đúng cách, có thể trầm trọng hơn, khiến vùng bị bệnh lở loét, bệnh nhân bị tổn thương rất sâu, dù chữa khỏi cũng dễ để lại sẹo, hơn nữa có lẽ cô chịu khổ lâu rồi đúng không?"

Lời Tần Lãng thực sự nói về nỗi đau của Đào Nhược Hương. Mụn nhọt ở mông phát ra cách đây ba ngày, do mọc nơi đặc biệt, ngồi xuống thấy như “kim châm”, nàng đến khoa da liễu bệnh viện trung ương Hạ Dương đăng ký khám. Nhưng khi chờ điều trị, nàng thấy bệnh nhân xung quanh mình rất lạ, nhanh đoán ra nhiều người đến khám tại khoa da liễu là bệnh nhân STD. Đào Nhược Hương bị ám ảnh sạch sẽ, biết mình ở cùng phòng tư vấn với bệnh nhân STD, nàng lập tức trốn khỏi bệnh viện. Đào Nhược Hương đến hiệu thuốc, mua một hộp thuốc mỡ bôi lên nhưng không thuyên giảm mà còn có dấu hiệu nặng thêm.

Đặc biệt khi Tần Lãng nói dễ lở loét, hóa mủ, để lại sẹo... và cái gì mà "trúng độc", Đào Nhược Hương lo lắng bất an, cảm thấy tình trạng có vẻ rất nghiêm trọng, nàng bị ma đưa lối, quỷ dẫn đường hỏi một câu: "Cậu... có thể chữa khỏi?"

Lời vừa thốt ra miệng, Đào Nhược Hương hối hận.

Nếu Tần Lãng đồng ý chẩn trị cho nàng, nhưng yêu cầu xem nơi bị ảnh hưởng thì sao? Lẽ nào nàng thực sự phải khoe cặp mông ngọc trước một thằng nhóc học sinh? Chẳng phải xấu hổ đến chết sao!

"Đương nhiên có thể chữa khỏi!"

Tần Lãng giọng điệu rất khẳng định, lộ ra mười phần tự tin, nhưng ngữ khí lại thay đổi: "Em sắp lên lớp tiếp theo. Cô Đào, em sẽ thảo luận về bệnh của cô khi có thời gian."

Nói xong, Tần Lãng xoay người bước nhanh về phía trường học.

"Đáng ghét! Thật quá đáng ghét!" Đào Nhược Hương thấp giọng nguyền rủa, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Tần Lãng.

Đừng thấy bình thường Đào lão sư đoan trang ôn nhã trước mặt học sinh, trong lòng cũng có giận dỗi của con gái.

Nàng quen nắm sao cầm trăng, trung tâm chú ý, không thể bị khinh thường như vậy. Dù học sinh nam hay giáo viên nam ở trường, chỉ cần Đào Nhược Hương lên tiếng, ai mà không phải trước thì tranh giành, sau lại giận dữ chỉ để giúp nàng. Thằng nhóc chuyển trường này, không lẽ bị mù à, cậu không thấy sắc đẹp của Đào đại tiểu thư à?

Nhưng Tần Lãng kiếm cớ hợp lý đến mức Đào Nhược Hương không tìm được lý do để tức giận.

Làm giáo viên, Đào Nhược Hương đâu thể chủ động yêu cầu Tần Lãng bỏ tiết để chữa cho nàng?

※※※

Phòng máy tính ở trong tầng thí nghiệm, phòng học lớp 31 ở tầng 5 tòa nhà dạy học, giữa hai tòa nhà vẫn còn khoảng cách gần 100 mét, Tần Lãng nắm bắt thời gian rời đi cũng là điều dễ hiểu.

Tần Lãng ngâm nga một bài hát đi tới phòng học, tâm tình rất tốt.

Buổi học đầu tiên của trường trung học số 7, gặp cô giáo xinh đẹp đầu tiên ở thành phố Hạ Dương, để lại "ấn tượng xấu" sâu sắc trong lòng nàng, khởi đầu vô cùng đẹp với Tần Lãng.

Nhưng hạnh phúc dễ dẫn đến buồn phiền.

Ở góc cầu thang giữa tầng 4 và tầng 5, Tần Lãng bị một học sinh vạm vỡ cầm quả bóng rổ chặn đường, gã chỉ vào mũi Tần Lãng, uy hϊếp: "Này! Học sinh chuyển trường. Thái thiếu kêu tao mang câu này cho mày. Tránh xa cô Đào một chút!"

"Mày là ai, tao không biết mày. Mày đang nói Thái thiếu, nó là thằng nào?" Đối phương cao ít nhất 1,9 mét, Tần Lãng không kinh hãi, giọng điệu rất lạnh nhạt.

"Thái thiếu là trường trung học cơ sở thứ bảy của bọn tao— —"

Tên to xác chợt nhớ đối phương là học sinh chuyển trường, hắn đương nhiên không biết hoặc không rõ Thái thiếu lợi hại thế nào, bèn lạnh lùng khịt mũi, "Tóm lại mày nhớ kĩ lời tao nói lúc nãy! Bằng không, mày cứ chờ mà xem!"

"Mày vừa nói cái gì?" Tần Lãng giả bộ bối rối hỏi.

"Thái thiếu kêu tao mang cho mày một câu! Mày dám giỡn mặt với lão tử!" To xác rốt cục có phản ứng, nhận ra Tần Lãng đang chơi mình, bèn tức tối, đi thẳng tới duỗi tay vặn quần áo Tần Lãng, muốn ra oai phủ đầu.

Tần Lãng ung dung tránh né với tốc độ khiến người khác bất ngờ, ngáng chân tên to xác, to xác không kịp ứng phó, không bắt được Tần Lãng, mất thăng bằng ngã chúi dụi tự mình gặm phân chó. Cơ thể một trăm tám mươi cân đập mạnh xuống đất, suýt chút nữa làm nát cầu thang.

Các học sinh đang xem náo nhiệt bỗng sững sờ.

Leng keng!

Đúng lúc này, chuông tan học vang lên, Tần Lãng không có thời gian để ý tới thằng to xác, vội đi vào phòng học.

Tiết học tiếp theo là môn toán, chỗ Tần Lãng ngồi ở hàng cuối cùng, bạn cùng bàn là một thằng mập, tên Triệu Khản, cũng là học sinh chuyển trường, nhưng học kỳ trước đã chuyển đến đây.

Triệu Khản có khiếu nói chuyện phiếm, sớm quen biết Tần Lãng, từ trong miệng Triệu Khản, Tần Lãng biết rất nhiều về trường trung học số 7.

Nhưng nay Tần Lãng ngủ gật trong lớp, hắn không biết Triệu Khản nói gì.

Tần Lãng tỉnh lại đã là buổi chiều sắp tan học.

Lúc mơ mơ hồ hồ, Tần Lãng bỗng thấy trong phòng học yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức hoàn toàn buồn ngủ, vừa mở mắt, Đào Nhược Hương đi tới bên cạnh, khẽ cười hỏi nhẹ: "Học sinh Tần Lãng, cậu có rảnh để đợi không?"

Cả nam và nữ trong lớp đều đứng tròng.

Giáo viên dạy tiếng Anh - Tôn Bác, người vừa chuẩn bị thu dọn đồ đạc và rời khỏi lớp học cũng nhếch miệng căm thù.

Tần Lãng nhận ra Đào Nhược Hương khiến mặt đất dậy cơn sóng dữ, hắn không cẩn thận thành kẻ thù chung của nam sinh trường trung học số 7.