Chương 2: Cậu vô sỉ

Thiếu Niên Y Tiên - Chương 2: Cậu vô sỉ

Chương 2

Cậu vô sỉ

Sau khi ra khỏi phòng máy tính, Tần Lãng vẫn có chút tiếc nuối, vì còn một loại hương thơm mà hắn không biết bắt đầu từ đâu, hương thơm này trong lành thanh khiết, giống hoa lan nơi thung lũng trống trải khiến mọi người thoải mái và vui vẻ, nhưng âm thầm phảng phất tỏa hương, dường như ẩn giấu lại dường như biến mất, thực tại không thể nắm bắt nguồn gốc.

Đứng tại cửa phòng học máy tính, gió xuân ấm áp tràn đến, sảng khoái cả người, Tần Lãng cảm thấy ở đây còn hơn xem phim giáo dục bên trong, dù sao hắn cũng coi qua nội dung này một lần. Cái gọi bom tấn giáo dục chẳng qua là thứ chắp vá, hầu hết đều biên tập từ chuyên mục CC ** (Thế giới động vật), phiên bản gốc là bộ phim tài liệu do Đài BBC của Anh quay. Vì công việc của cha mẹ, Tần Lãng từ nhỏ thích xem phim tài liệu về động thực vật nên hiểu biết sâu sắc điều này.

Chim và hoa trong khuôn viên tràn trề sức sống, bầu trời đầy nắng, mây trắng khoe sắc, vài cánh diều sặc sỡ bay lượn trên nóc toà nhà dạy học đối diện hẳn là kiệt tác của mấy đứa trẻ chưa đi học, tuổi thơ vô tư vô lo luôn dạy cho người ta biết dư vị ngưỡng mộ.

Tầm tuổi này, lẽ ra là quãng thời gian đẹp nhất đời, nhưng nó lại bị vùi dập bởi đống giấy tờ và những kỳ thi đồ sộ, trở thành chuỗi ngày khốn khổ cho vô số người khi hồi tưởng.

Vẫn còn năm phút trước khi buổi học chính thức kết thúc, các cô gái nộp đơn và ra ngoài, họ được giáo viên Đào Nhược Hương cho nghỉ học sớm.

Vì cấu tạo tâm sinh lý con trai và con gái khác nhau nên khi xem phim kiểu này, một số nam sinh không được xung động, nếu ra khỏi lớp cùng các bạn nữ, chắc chắn có chút lúng túng, Đào Nhược Hương sắp xếp khá cẩn thận và khéo léo, tránh cảnh nam nữ học sinh ngượng ngùng với nhau.

Đối với đám nam sinh ở lại lớp, lão sư Đào Nhược Hương chỉ dùng một phương pháp rất đơn giản để loại bỏ mọi tà niệm và nhanh trở lại bình thường:

Nàng chiếu một bộ phim ma 3D dài năm phút mà không báo trước.

Bốn phía vang tiếng la hét.

Thay đổi quá nhanh khiến một số nam sinh sợ hãi gần như vỡ bọng đái, đâu còn tà niệm con mẹ gì nữa.

"Được rồi, ra khỏi lớp là kết thúc. Tôi hy vọng lớp học này có thể mang lại một số ý nghĩa giáo dục." Giọng Đào Nhược Hương vang lên trong lớp.

Các nam sinh nhanh chuồn khỏi lớp như được đại xá. Đối với họ, bài học này có thể không mang nhiều ý nghĩa giáo dục, nhưng chắc chắn khó quên trong đời, có thể gọi là kinh tâm động phách, lúc chào cờ lên tới đỉnh của chóp, lúc tắt nứиɠ rơi xuống đáy vực.

Từ mồm đám nam sinh, Tần Lãng biết chuyện gì xảy ra, cái đầu hắn thầm nghĩ đếch ngờ lão sư Đào Nhược Hương nóng bỏng và quyến rũ lại có chủ ý quái đản như vậy, đúng là tuyệt thế báu vật đã xinh đẹp còn thông minh, nếu vì thờ ơ mà đánh mất nó trong hành trình này, chẳng phải tiếc nuối hết đời sao?

"Ta quyết định rồi!"

Tần Lãng nắm chặt tay trước ngực làm động tác cổ vũ, lúc này Tần Lãng có quyết định vô cùng đột ngột nhưng đương nhiên: Đừng đợi đến khi hoa tàn và chỉ bẻ một cành rỗng, hoa nở phải chớp cơ hội bẻ ngay, hắn quyết định theo đuổi Đào Nhược Hương!

Rốt cuộc, lần đầu tiên sau mười tám năm, Tần Lãng mới nhận ra tình yêu sét đánh là gì.

Nói đến đây, Tần Lãng hạ quyết tâm, có chút liên quan đến con muỗi háo sắc, tuy con muỗi đáng ghét, nhưng lòng dũng cảm và thái độ bất khuất đáng để Tần Lãng học hỏi sâu sắc.

"Học sinh Tần Lãng, cậu quyết định cái gì thế?" Lúc suy nghĩ của Tần Lãng bay tứ tung, chẳng biết Đào Nhược Hương đứng sau lưng hắn từ lúc nào.

Cùng lúc đó, một nhóm nam sinh ở góc cầu thang nhớ mãi không quên hóng về phía Đào Nhược Hương, như thể liếc mắt thêm một cái cũng là một loại hạnh phúc và một loại thỏa mãn, nhưng trong vô số ánh mắt lưu luyến và mơ tưởng, có hai mục quang âm hiểm hung ác như rắn độc, găm chằm chằm vào Tần Lãng, tỏa ra thần sắc ghen tị cùng sát khí mãnh liệt.

"Em quyết định… em muốn trúng tuyển vào trường Đại học Hoa Nam!" Tần Lãng bối rối nhưng mặt không đỏ, tâm không loạn còn khoác lên tư thế đầy tham vọng, muốn thay đổi ấn tượng của Đào Nhược Hương với mình.

"Thật lý tưởng và năng nổ, thật tuyệt!" Đào Nhược Hương khẽ gật đầu để bày tỏ tán thưởng, nhưng đổi giọng: "Tuy nhiên cũng không thể trèo quá cao, chạy quá xa, quan trọng là luôn giữ đôi chân trên mặt đất."

Đào Nhược Hương ám chỉ dựa vào thành tích của tên tiểu tử như cậu mà muốn vào Top 10 quốc gia: trường Đại học Hoa Nam, thực kẻ ngốc nói mơ.

Tần Lãng ngẩn ra không hiểu hàm ý trong lời Đào Nhược Hương, hắn tỏ vẻ khiêm tốn và có học thức: "Đào lão sư nói đúng. Em cũng nghĩ các bạn trẻ nên xông xáo, lúc tóc còn xanh không chăm chỉ học sớm, đến khi đầu bạc mới chịu đọc sách quá muộn, hối chẳng kịp nữa, tráng niên không nỗ lực, già lão chuốc đau buồn, đời người hiếm có vài lần đột quỵ, lúc này không lăn lộn còn đợi đến khi nào, người không phong lưu uổng đời trai, haiz, lời này không tính nữa, tóm lại Đào lão sư, lúc nãy cô bảo em đứng ngoài cửa, em bị gió xuân thổi trúng ở hành lang này, cảm giác khắp người và toàn bộ trái tim đều thức tỉnh, giống con ếch đang ngủ đông cảm thụ tiếng gọi của nữ thần mùa xuân, em đột nhiên nhận thức không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, nên em hạ quyết tâm nhất định phải đỗ vào Đại học Hoa Nam."

Tần Lãng đích xác cảm nhận tiếng gọi của nữ thần mùa xuân, nhưng không phải quyết tâm học Đại học, mà là theo đuổi nữ giáo viên!

"Tần Lãng, tôi nghe giáo viên chủ nhiệm Tôn lão sư nói tình hình về cậu. Tôi không rõ tính cách cậu, nhưng tôi biết rất rõ thành tích của cậu. Thành tích các môn tương đối kém, điểm môn sinh lại nhất chi độc tú[1]. Điều này cho thấy cậu vẫn còn tiềm năng, hãy cố gắng lên." Đào Nhược Hương lưu lại cho Tần Lãng một chút thể diện. Trên thực tế, thành tích các môn khác không phải "tương đối kém", mà là "rất kém".

"Đúng vậy, Đào lão sư, em học môn sinh vật khá tốt. Hơn nữa, lớp đầu tiên em học ở trường trung học cơ sở số 7 là lớp sinh học. Điều này cho thấy chúng ta vẫn có chút duyên phận đúng không?" Tần Lãng thử tiếp cận khoảng cách giữa hắn và Đào Nhược Hương.

Nam theo đuổi nữ chịu ngăn cách bởi núi non hiểm trở, nam sinh theo đuổi nữ giáo viên lại bị một dãy núi cản đường, hết dãy núi này đến đỉnh núi khác chặn đứng lối đi.

Nên Tần Lãng biết mình không thể gấp gáp, chỉ cần có thể để lại cho Đào Nhược Hương ấn tượng ban đầu tương đối sâu là ngon lành.

Đáng tiếc Đào Nhược Hương từ lâu quen đối phó đủ loại phiền toái, hoàn toàn không động tâm, khẽ mỉm cười: "Đây là duyên phận thầy trò chúng ta. Cậu có thời gian ngắn trong lớp, tôi sẽ phê bình cậu vài câu. Bây giờ cậu nhận ra lỗi lầm, đặt những mục tiêu đầy tham vọng, tôi không nói nhiều với cậu nữa. Được rồi, cậu đi thu dọn đồ đạc và đừng để trễ buổi học sau."

Đào Nhược Hương có ý đuổi khéo.

Tần Lãng nhất thời cảm thấy mất hứng, xem ra ấn tượng đầu tiên của hắn với Đào Nhược Hương rất tẻ nhạt.

Đây không phải dấu hiệu tốt!

Tần Lãng chợt nhớ tới một câu trong "Luyến Ái Bảo Điển" trên mạng: Ấn tượng đầu tiên quyết định thành bại, nếu bạn không thể khiến cô ấy có thiện cảm với mình, hãy để cô ấy ác cảm với bạn!

"Đào lão sư, xin hãy đợi--" Tần Lãng ngăn Đào Nhược Hương lại, tâm lý có một quyết định khó khăn.

“Tần Lãng, còn có chuyện gì không?” Đào Nhược Hương kiên nhẫn hỏi.

Tần Lãng hùng hổ tiến lên, thấp giọng nói: "Đào lão sư, cô trúng độc rồi!"

"Cậu nói tôi trúng độc sao?" Đào Nhược Hương nghĩ mình nghe nhầm, "Ý cậu là "trúng độc"?"

"Đúng." Tần Lãng trịnh trọng nói:

"Học sinh Tần Lãng, cậu đang đùa cái gì vậy." Lông mày Đào Nhược Hương khẽ cau lại, nàng cảm thấy Tần Lãng hình như cố ý trêu chọc nên có chút không vui.

"Nếu em không nhầm, mông của cô -- mông ngọc của cô nổi mụn đỏ, đúng không?" Tần Lãng suýt chút nữa nói ra từ “mông đít”.

Nhưng dù Tần Lãng có nhanh trí đổi "mông đít" thành "mông ngọc" cũng không thể loại bỏ được câu nói đốt lên lửa giận đó, đôi mắt Đào Nhược Hương trong như nước đột nhiên bùng cháy, nàng không thể ngăn phun ra hai tiếng:

"Vô sỉ!"

Lời tác giả:

Chú thích

1.Nghĩa là không có loài hoa nào khác đang nở, chỉ có loài hoa này đang nở. Ẩn dụ vượt trội về kỹ năng và có những lợi thế rõ ràng.