Chương 6: Anh hùng cứu mỹ nhân

Đến ngày khởi hành, Tống Vân thức dậy sớm, chỉnh trang lại bản thân. Cô nghĩ ngộ nhỡ nhìn thấy Lâm Kiều thì cô phải tạo ấn tượng ban đầu tốt hơn. Dù sao những gì Lâm Kiều nhìn thấy ở kiếp trước phần lớn là vẻ ngoài hốc hác của cô sau cơn bạo bệnh. Vì vậy, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng phiêu phiêu đầy tiên khí, mái tóc đen nhánh bồng bềnh xõa tung trên vai. Vì không muốn tóc bị gió thổi rối tung ảnh hưởng đến hình tượng tiên nữ của mình nên cô đã bện một kiểu tóc rất đẹp ở hai bên trán, để lộ vầng trán đầy đặn trơn bóng và đường chân tóc mượt mà vừa vặn. Tống Vân đi đôi giày vải để tiện vận động, xách vali lên và chuẩn bị ra khỏi cửa.

Đoàn du lịch của giới nhà báo là một đoàn xa xỉ. Dù sao bố Tống cũng không muốn con gái mình phải chịu thiệt thòi cho nên dọc đường đi Tống Vân cảm thấy rất thoải mái, cũng có thể là do tâm tình của cô rất tốt.

Sau khi đến nơi, Tống Vân không thể chờ đợi được tàu điện ngầm nhưng đối với việc tìm Lâm Kiều ở đâu cô thực sự không có manh mối. Vì vậy cô cũng không dám chạy lung tung. Cô chỉ có thể theo hướng dẫn viên du lịch đi tham quan danh lam thắng cảnh với tâm trạng chán nản. Thực ra Tống Vân cũng không nhìn các kiến trúc đặc sắc của thị trấn, bởi vì cô luôn chú ý đến những người qua lại trên đường. Cô nghĩ biết đâu cô sẽ nhìn thấy Lâm Kiều. Có điều, trên dọc đường đi cô cũng không gặp được Lâm Kiều. Tống Vân cảm thấy hơi lo lắng.

Đi dạo cả buổi sáng, Tống Vân cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Bọn họ vừa ăn trưa xong, bây giờ có thể tự do nghỉ ngơi, đi lại thoải mái. Tống Vân ngồi trên ghế dưới bóng cây bên đường và suy nghĩ: Rốt cục cô nên đi đâu để tìm đây? Dưới cái nắng mùa hè thiêu đốt, Tống Vân vẫn quyết định đi dạo quanh những con phố nhỏ xung quanh. Khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ, Tống Vân mơ hồ nghe thấy tiếng chửi rủa bên trong. Tống Vân nhớ tới kiếp trước cô cũng từng gặp phải chuyện này, trong ngõ có một nhóm thiếu niên xấu tính bắt nạt một thiếu niên gầy gò. Kiếp trước cô đã lao tới giúp đỡ.

Kiếp này, Tống Vân vẫn đưa ra quyết định giống như kiếp trước. Sau khi Tống Vân bước vào ngõ nhỏ, tiếng mắng chửi của đám thiếu niên dần dần rõ ràng hơn, “Đồ con hoang không có cha mẹ”, “Hung thần có vết bớt”, "Xấu xí"...

"Không có cha mẹ... mồ côi..."

Ngay lập tức trong đầu Tống Vân nghĩ tới Lâm Kiều, vì vậy cô nhặt hòn đá dưới chân, lao vào với tốc độ nhanh hơn. Trong ngõ, một cậu thiếu niên gầy gò bị đẩy ngã trên mặt đất, xung quanh cậu là những hạt cườm đầy màu sắc và cậu vẫn đang ôm chặt trong l*иg ngực mấy chiếc vòng tay kiểu dân tộc.

"Các cậu đang làm gì vậy? Một nhóm người mà bắt nạt một người thì thật quá xấu hổ. Tôi vừa gọi điện cho bảo vệ của danh lam thắng cảnh, nói rằng trên đường có người đánh nhau, ảnh hưởng đến danh tiếng của thị trấn. Tốt nhất các cậu nên nhanh chóng rời đi, nếu không…” Tống Vân còn chưa tới trước mặt, đã hét lên. Mấy tên con trai nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang cầm một hòn đá hung hăng lao tới, với lại cô gái đó trông có vẻ giàu có mà đám thiếu niên trong làng lại sợ gặp rắc rối.

Trên thực tế, đám trẻ nghịch ngợm này chưa bao giờ nhìn thấy việc đời nên bọn chúng không dám mạo hiểm. Sau một thời gian suy nghĩ bọn chúng đã bỏ chạy nhanh như một làn khói.

Thấy bọn chúng đều đã đi hết, Tống Vân lập tức ném hòn đá trong tay xuống, chạy về phía cậu thiếu niên vừa bị đè xuống đất. Lúc này cậu đã được tự do, đang cúi đầu nhặt những hạt cườm rơi dưới đất. Những chiếc vòng tay này dùng để kiếm tiền mua thuốc cho bà nội, cậu không thể đánh mất được. Tống Vân cũng yên lặng giúp cậu nhặt lên. Tống Vân chú ý tới thân thể của cậu thiếu niên này, phải nói là cậu rất gầy, dưới lớp quần áo dường như không có thịt, chỉ có một bộ xương.

Kỳ thực, cậu thiếu niên vẫn luôn âm thầm chú ý đến Tống Vân. Cậu vốn tưởng rằng cô gái xinh đẹp này sẽ sớm rời đi, nhưng hiện tại cô lại đang giúp cậu nhặt đồ đạc. Cậu không biết tại sao cô gái tưởng chừng như không cùng thế giới với cậu lại đứng ra giúp đỡ cậu và cậu cũng không hiểu tại sao cô vẫn chưa rời đi. Thật ra, sau khi đám thiếu niên trong làng rời đi, cậu muốn nói lời cảm ơn với cô gái, nhưng việc bị ngược đãi và bắt nạt lâu ngày khiến cậu có cảm giác tự ti sâu sắc. Cậu không dám mở miệng cũng không dám ngẩng đầu lên. Dù sao khuôn mặt của cậu cũng rất khó nhìn, đám trẻ con trong làng gọi cậu là "đồ xấu xí” và cậu không muốn làm cô gái tốt bụng này sợ hãi. Chỉ là từ nãy đến giờ, đôi bàn tay thon dài trắng nõn ấy đã giúp cậu nhặt đồ trên nền đất bụi bặm. Dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng phải nói lời cảm ơn.

"Cám ơn..." Cậu thiếu niên cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, nhưng Tống Vân ở gần nên vẫn nghe được. Giọng nói của cậu có chút run rẩy, nhưng cô có thể nhận ra đó là một giọng nam rất dễ nghe.