Trương Diễm quay đầu lại, cô thấy Lâm Kiều đang nhìn cô ta chằm chằm, đôi mắt cậu đáng sợ như một con rắn độc, Trương Diễm chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt vô hồn như vậy, như thể Lâm Kiều đang nhìn một người chết. Trương Diễm sợ đến mức quên mất vết thương trên tay mình. Mãi cho đến khi Lâm Kiều lấy nước xong rồi rời đi, cô ta mới thở hổn hển như thoát chết: "Đỗ Lệ, vừa rồi trông cậu ta thật đáng sợ, cậu có thấy không?" Trương Diễm thất kinh hỏi cô gái bên cạnh.
“Thấy cái gì? Vừa rồi có một nam sinh lại đây lấy nước sao? Cậu vừa làm sao vậy? Sao lại lấy nước không cẩn thận làm đổ một ít rồi?” Đỗ Lệ không có nhìn đến ánh mắt của Lâm Kiều , cũng không thấy được hành động của Lâm Kiều, còn tưởng rằng là Trương Diễm không cẩn thận.
Vừa rồi Làm Kiều là cảnh cáo mình sao? Bởi vì mình nói bậy hay là vì Tống Vân?
Trở lại chỗ ngồi, Cao Tích Chi càng nghĩ càng giận, nhưng lại không đem những lời đó nói cho Tống Vân nghe vì lý từ chỉ có một người rầu rĩ không vui bây giờ lại thành hai người rầu rĩ không vui.
Mà lại hoảng hốt phát hiện bạn cùng bàn Tống Vân có điều khác thường, sau đó Trương Diễm kéo ghế ngồi vào bàn, tiếng động lớn đến mức bàn của Tống Vân đều rung chuyển. Tống Vân không thèm để ý đến cô ta.
Trong 2 tiết liền Tống Vân suy nghĩ đến quá khứ, lại không nghe giáo viên nói gì.
Chỉ là vừa mới tan học chủ nhiệm lớp liền đi vào phòng học dùng sách vở gõ vào bục giảng: “ Im lặng một chút, nghe tôi nói này.” Học sinh bên dưới liền đồng loạt nhìn về phía chủ nhiệm với vẻ mặt nghiêm túc lại không dám phát ra tiếng động.
“Chuyện chính là như thế này, bạn Đỗ Quốc Vĩ là bạn học của chúng ta bị mất tiền. Bây giờ tôi sẽ thông báo cho mọi người sử dụng thủ thuật thông thường. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là học sinh lớp chúng ta lấy trộm.Tôi chỉ hỏi mọi người thôi, nếu ai có tin tức gì thì hãy gặp riêng tôi.” Ngô Đức cố hết sức để nói ra, ông không muốn làm tổn thương bất kỳ đứa trẻ nào.
“Thầy ơi, chắc chắn là em làm mất trong lớp. Hôm qua em để ở trong cuốn sách, buổi tối lại quên mang về. Sau đó sáng nay đã không thấy nữa!” Ngô Đức mới vừa nói xong, Đỗ Quốc Vĩ liền không ủng hộ nói.
Sắc mặt Ngô Đức đột nhiên tối sầm, không phải vì Đỗ Quốc Vĩ bác bỏ lời của ông mà là ông cảm thấy Đỗ Quốc Vĩ có chút bướng bỉnh. Ý này không phải chính là tên trộm là học sinh trong lớp này sao? Cậu ta nói trước mặt cả lớp mà không hề nhớ lại tình bạn bè trong lớp.
Sau đó đúng như dự đoán bên dưới có tiếng học sinh lí nhí nói, sau đó không biết ai đã nói một câu: “Thầy ơi hôm nay buổi sáng là Lâm kiều trực nhật ạ.”
“Đúng vậy, hình như mỗi ngày Lâm Kiều đều về muộn.”
“Lâm Kiều chính là tên nam sinh trên mặt có vết bớt sao?” Có người không biết Lâm Kiều là ai nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, chính là tên đó, cậu xem trên người cậu ta trừ bộ đồng phục học sinh, quần áo bên trong đều rách rưới, giày thì trắng bết vừa nhìn liền biết trong nhà không có điều kiện.” Có người nhỏ giọng nói.
“Khai giảng đã lâu như thế tôi cũng chưa thấy cậu ta nói chuyện. Trên người toàn là bộ dáng thiếu sức sống, dường như không bình thường?” “Không phải là cậu ta chứ?” Tiếng thảo luận trong lớp càng ngày càng lớn, Lâm Kiều muốn không nghe thấy cũng không được.
Cao Lỗi vừa nghe thấy mọi chuyện biến thành như vậy. Lập tức hét lên: “Các người đang nói bừa cái gì vậy? Một đám đàn bà chỉ biết đoán mò!” Nhưng giọng của một mình Cao Lỗi không thể bằng giọng của nhiều người. Rất nhanh giọng của cậu ta liền bị ém xuống, trao đổi đành phải quay đầu an ủi Lâm Kiều: “Cậu đừng nghe bọn họ nói bừa.” Chỉ là Lâm Kiều vẫn trưng ra vẻ mặt không quan tâm, Cao Lỗi thấy cậu bình tĩnh như vậy chỉ biết gãi đầu, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Những ký ức trong đầu Lâm Kiều lại trùng hợp với tình cảnh hiện tại, lời nói của bọn họ y hệt hiện tại, làm cậu nhớ lại một số hồi ức.
“Chính là nó trộm đồ, đánh nó đi, đánh chết mới thôi, để xem nó còn dám trộm đồ nữa hay không?”
“Con hoang, không ai muốn nuôi còn ăn trộm, phi!”
Cơn đau như bị đấm đá dường như lại quét khắp cơ thể cậu, lúc đó cậu tưởng mình sẽ chết như thế này, vừa đói vừa lạnh, có lúc cậu không khỏi đau đớn mà ngất đi, còn nhóm trẻ lớn hơn thì ngất đi. Dường như phát hiện Lâm Kiều im lặng, nên đã sợ hãi bỏ chạy. Khi Lâm Kiều tỉnh dậy, trời đã tối, chính cơn gió mùa đông lạnh lẽo đã đánh thức, Lâm Kiều nghĩ rằng mình thật sự tuyệt vọng, cậu đã nằm trên mặt đất lạnh lẽo trong mùa đông lạnh giá suốt một thời gian dài, sau vài giờ. Cậu loạng choạng về nhà với cơ thể đầy sẹo và gặp bà nội cùng đôi nạng trên đường đi. Khi bà Lâm nhìn thấy Lâm Kiều đầy vết thương, bà không khỏi khóc: " Kiều Nhi, sao vậy? Ai bắt nạt con? Bà sẽ đi tìm bọn họ!" Thực ra, bà Lâm biết rằng Lâm Kiều luôn bị bắt nạt, nhưng bà và Lâm Kiều đều có già có trẻ, bà cũng không thể làm gì được, vào mùa đông, bà thậm chí không thể đi được vài bước vì đôi chân già lạnh lẽo.