“Lâm Kiều, bố mẹ, con có lỗi với mấy người, không được...” Tống Vân thấy đầu mình đau như búa bổ, khuôn mặt máu me của Lâm Kiều ở trong đầu dọa cho cô lập tức phải bật dậy, Tống Vân với khuôn mặt sớm đã giàn dụa nước mắt bỗng nhiên phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn.
Hơn nữa cách bố trí của căn phòng này lại vô cùng quen thuộc, cô nghĩ chắc là sau khi mình chết đi nên đã được đến thiên đường rồi sao? Chỉ là khung cảnh của thiên đường sao lại quen thuộc đến vậy? Một người đã làm hại Lâm Kiều và bố mẹ như cô, sao có thể được đến thiên đường chứ, đáng ra nên xuống địa ngục mới phải!
Ngay lúc Tống Vân đang hối hận thì vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Tống Minh Uy truyền từ bên ngoài vào: “Vân nhi, con ra đây ăn cơm được không, con đừng nhốt mình trong phòng nữa...” Ngay sau đó, Tống Vân nghe thấy tiếng thở dài của bố Tống.
Lúc này Tống Vân mới nhận ra sự kỳ lạ, cuộc đối thoại này cũng rất quen thuộc, hơn nữa bố cục của căn phòng này rõ ràng là phòng của cô, cuộc đối thoại này giống như lúc cô biết được chuyện bố mẹ ly hôn nên đã nhốt mình vào trong phòng vậy.
Nghĩ đến đây, Tống Vân đứng dậy và rời khỏi giường, khi cô cử động, cô càng phát hiện ra được sự khác lạ, rõ ràng cơ thể này chính là dáng vẻ của một cô gái mười lăm tuổi.
Tống Vân vơ lấy điện thoại trên bàn, nhanh chóng nhìn thời gian ở trên đó một cái, thật ra không cần nhìn thời gian cô cũng như đã đoán ra, kiểu dáng của chiếc điện thoại này chính là cái kiểu cô từng dùng vào thời cấp hai, quả nhiên trên điện thoại hiển thị thời gian là mười năm về trước.
Tống Vân có chút kinh ngạc, cô trọng sinh rồi sao? Quay về năm mình học lớp 9? Đây có phải chứng minh cho việc cô còn có cơ hội để thay đổi bi kịch đã xảy ra ở đời trước hay không, cô có thể yêu thương bố mẹ hết mình, có thể thay đổi vận mệnh của Lâm Kiều?
“Vân nhi, con đang trong thời kỳ phát triển, không ăn cơm sẽ có hại cho cơ thể...” Giọng nói của Tống Minh Uy có chút bất lực.
Nếu như là Tống Vân của lúc trước thì một khi nghe thấy lời giáo huấn của bố mình thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình mà cãi nhau với bố. Nhưng Tống Vân của bây giờ lại mang theo ký ức của kiếp trước, trải qua sống chết, cô không còn là một cô gái cố chấp gắn đầy gai trên mình như ngày trước nữa.
Tống Minh Uy còn muốn tiếp tục gõ cửa, còn chưa đợi ông ấy gõ tiếp thì cửa được người ở bên trong mở ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ gầy đi vì đói của con gái mình dạo gần đây, trừ sự kinh ngạc vì con gái mở cửa ra, ánh mắt của Tống Minh Uy còn mang theo sự đau lòng cho con gái.
“Vân nhi, là bố không tốt, con đừng tức giận nữa, cơm nước đã được chuẩn bị sẵn dưới lầu rồi, đều là những món con thích ăn.” Bố Tống lấy lòng nói, nhìn thấy khuôn mặt bình thường luôn nghiêm túc của bố mình thì giờ đây như cố ý nặn ra một nụ cười thiếu tự nhiên trước mặt cô đây. Tống Vân có chút muốn khóc, sao mình ở đời trước lại không phát hiện ra những chi tiết nhỏ này chứ?
Lúc này Tống Vân rất muốn ôm lấy người thân mà đã lâu chưa gặp, vì vậy Tống Vân bèn làm luôn. Tống Vân đi lên phía trước, bổ nhào vào vòng tay của bố Tống, cái đầu nho nhỏ còn cọ cọ vào lòng của bố mình, đời trước cô rất ít khi nói chuyện với bố, càng đừng nói là ôm như vậy.
Tống Vân đang nằm trong vòng tay của bố Tống có chút muộn phiền, thì ra vòng tay của bố lại ấm áp rộng rãi như vậy, mình của đời trước đúng thật đã bỏ lỡ quá nhiều điều.
Bố Tống luống cuống trước hành động vô cùng bất ngờ này của cô, nhưng có người bố nào không thích con gái mình làm nũng với mình chứ, bố Tống chỉ kinh ngạc trong một chốc rồi vui vẻ khẽ vỗ vào lưng con gái: “Vân nhi, sao vậy nào? Buồn thì cứ nói ra... muốn ôm bố thì cũng được.”
Bố Tống có chút xấu hổ khi nói thêm một câu sau cùng đó, ông ấy muốn sau này có thể được hưởng thụ nhiều cái ôm hơn nữa từ con gái, dù gì thì sau khi con gái trưởng thành, chắc chắn sẽ càng ít thân thiết với bố ruột của mình hơn. Nhân lúc bây giờ con gái còn nhỏ, ông ấy muốn con gái làm nũng với mình nhiều hơn tí.
“Bố, con đã nghĩ thông rồi, không có gì đáng để buồn cả, con biết ly hôn là quyết định mà phải suy đi đắn lại của bố và mẹ, người lớn hai người chắc chắn có nỗi khổ của người lớn, mặc dù hai người không còn ở bên nhau nữa, nhưng bố mẹ vẫn luôn yêu thương Vân nhi, có phải không ạ?” Tống Vân nói ra những lời mà mình đã suy nghĩ từ trước, cô lại cọ đầu mình vào lòng của bố Tống.
Nghe thấy những lời nói vô cùng hiểu chuyện này của con gái, bố Tống giơ tay lên vuốt đầu con gái: “Vân nhi nghĩ thông được là tốt, chắc chắn bố và mẹ sẽ luôn yêu thương con.” Bố Tống cũng có hơi ngậm ngùi, là do mình có lỗi với vợ và con gái của mình.
Từ nhỏ ông ấy đã lớn lên trong một gia tộc lớn, từ nhỏ đã quen với sự nghiêm khắc và trầm lặng, ông ấy không hiểu về những thứ như tình cảm này lắm, vì thế nhiều năm nay ông ấy vẫn luôn bỏ lơ cảm nhận của vợ mình, khiến cho người vợ hết mực yêu thương ông ấy phải thất vọng. Cũng làm cho đứa con gái của mình không có được một gia đình hoàn hảo. Nghĩ đến đây, bố Tống cũng vô cùng tự trách.
“Bố ơi, con đói rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm đi!” Lúc Tống Vân đang nằm trong vòng tay của bố thì cảm thấy được cái bụng không chịu nghe lời của mình đang co thắt lại, có lẽ dạ dày của mình đời trước cũng đã bị tổn thương do khoảng thời gian mà mình đã tuyệt thực này.
Nói rồi kéo lấy bố Tống xuống lầu, vừa xuống lầu, vừa gọi dì Lý: “A, thơm quá đi, dì Lý ơi, cháu muốn uống chút canh làm ấm dạ dày.”
“Đúng, đúng, đúng, khoảng thời gian này Vân nhi ăn uống không được điều độ, dì Lý, dì nhanh làm một bát canh nóng làm ấm dạ dày cho Vân nhi nhé.” Bố Tống cũng nghĩ vậy, vội vàng dặn dò dì Lý.