Chương 1: Không kịp nói yêu em

Đây là ngày thứ ba mươi Tống Vân nằm trên giường bệnh, tròn một tháng, cô cũng không cau mày lấy một cái trước các loại kiểm tra và sự dày vò của bệnh tật trên cơ thể mình.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, sau khi nhìn thấy ánh nắng bên ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng hiện lên khung cảnh khiến cho cặp lông mày của cô gái trẻ nhíu chặt lại.

Cũng vào một tháng trước, cô ngã xuống trong phòng rượu khi đang bàn chuyện đặt hàng với khách hàng, cơn đau dạ dày lúc đó như muốn lấy mạng của cô, sau khi được người đưa tới bệnh viện, chính Tống Vân mới biết được mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, có thể là vì ăn uống không điều độ trong một khoảng thời gian dài, còn thường xuyên đến phòng rượu.

Nhưng cũng có thể là vì ông trời đang trừng phạt cô, người con gái khẽ mĩm môi nghĩ ngợi. Trừng phạt cô mù lòa, cố chấp mù quáng với những định kiến của chính mình, trừng phạt cô làm tổn thương những người thật sự thương yêu cô.

Kẹt một tiếng, thân ảnh gầy đi của Trần Sơ mẹ cô đẩy cửa bước vào. Trần Sơ xuất thân trong gia đình có học thức, đã lúc nào làm qua những chuyện phục vụ người khác như này đâu, nhưng bây giờ lại rất thành thục chăm sóc cô cả ngày lẫn đêm.

Mà gần đây ngoài việc xử lý bãi chiến trường mà do mình thiếu hiểu biết gây ra, bố của cô cũng đến bệnh viện ở cùng với cô. Tống Vân vô cùng hổ thẹn, thì ra bố cô vẫn luôn rất yêu cô, chỉ là cô dần tạo ra khoảng cách với bố mẹ bởi vì hai người họ không đồng ý cho cô đính hôn với tên tra nam Chu Minh Triết đó.

Nhớ đến Chu Minh Triết, Tống Vân tức giận đến mức siết chặt tấm chăn dưới tay, bởi vì dùng lực nên bàn tay gầy gò lúc này khẽ run lên.

Sau khi Tống Vân nằm viện không lâu thì trợ lý của cô đã không tình nguyện nói ra dưới sự ép buộc của cô, sau khi cô nằm viện thì công ty của Chu Minh Triết âm thầm giành đi rất nhiều khách hàng mà cô uống muốn nôn cả ra mới ký được đơn kia, dẫn đến việc công ty nhà họ Tống rơi vào tình thế sắp phá sản.

Hơn nữa, Chu Minh Triết lấy danh nghĩa là chồng tương lai, lấy cái cớ là chống đỡ công ty thay cho cô, mang theo ý đồ mua lại công ty nhà họ Tống với giá thấp.

Cuộc ly hôn của bố mẹ khiến cho Tống Vân không còn tin vào chuyện tình cảm, vì vậy cô mới chọn một Chu Minh Triết môn đăng hộ đối với mình làm bạn đời hợp tác, họ đã bàn bạc rõ nếu như hai bên đều không ghét nhau thì sẽ tôn trọng lẫn nhau trải qua một đời, lúc đó Tống Vân còn thấy như vậy cũng không tệ, nhưng lại không biết rằng mình đã dẫn sói vào hang.

Vào lúc xế chiều, Tống Minh Uy ngồi trên chiếc ghế ở cạnh đầu giường với dáng vẻ mệt mỏi.

“Bố ơi, bố mệt không ạ?” Tống Vân quay đầu sang nhìn đầu tóc mới qua một đêm đã bạc của bố mình bèn hỏi.

Nghe thấy con gái quan tâm đến mình, khuôn mặt như không có chút cảm xúc nào của Tống Minh Uy khẽ hiện ra một ý cười nhàn nhạt: “Không mệt không mệt, Vân nhi...”

Tống Minh Uy cúi thấp đầu như đang sắp xếp lại từ ngữ: “Vân nhi, bố xin lỗi, bố già rồi, bố không thể thay con xử lý tốt chuyện ở công ty được nữa.” Nói rồi bố Tống nhìn Tống Vân với ánh mắt áy náy, bố Tống vẫn luôn thấy rằng con gái rất có tâm huyết trong sự nghiệp, bắt đầu từ khi học đại học thì Tống Vân đã tiếp nhận công ty của nhà họ rồi.

Mặc dù Tống Minh Uy đau lòng con gái sẽ bị mệt, nhưng đã là yêu cầu của con gái thì ông ấy sẽ thoải mãn cho cô. Thật ra từ sớm Tống Vân đã không để ý tới công ty cái gì đó nữa rồi, chỉ là cô thấy như vậy thì tên chó má Chu Minh Triết sẽ được hời.

“Có điều, còn có một cơ hội nữa, chỉ là không biết ý kiến của Vân nhi như thế nào.” Trên mặt bố Tống có chút phức tạp.

“Bên Lâm Kiều, cũng tức là công ty Cloud quyết định thu mua lại Điện tử Minh Vân, mặc dù nói là thu mua nhưng thật ra là rót tiền vào để thành một cổ đông lớn mà thôi, công ty và những thứ khác đều không thay đổi gì cả. Hôm nay Lâm Kiều qua đây tìm con bàn bạc, Vân nhi, con cứ quyết định chuyện này đi...”

Tống Vân nghe xong trừ kinh ngạc ra còn có chút đau khổ, rõ ràng mình mới quen với chủ tịch Lâm Kiều của công ty Cloud hơn một tháng trước thôi.

Nhưng người đàn ông này lại giúp đỡ mình rất nhiều lần, bây giờ còn giúp cô giữ lại công ty bằng bất cứ giá nào, dù gì thì ngoài việc có lợi cho cái tên Chu Minh Triết đã cướp đi rất nhiều khách hàng và cổ đông ra thì đối với người khác mà nói, Điện tử Minh Vân là một đống rắc rối, dù gì thì bây giờ công ty cũng chỉ còn lại một chiếc vỏ rỗng.

Lâm Kiều đã làm rất nhiều thứ cho mình, Tống Vân nhớ lần đầu tiên gặp Lâm Kiều là vào lúc một tháng trước cô đại diện công ty mình tới tìm anh để bàn chuyện hợp tác, lúc đó công ty hoạt động có chút vấn đề, dường như không có công ty nào đồng ý hợp tác với cô, nhưng Lâm Kiều lại vui vẻ đồng ý hợp tác cùng, thậm chí còn tự giảm bớt một số lợi nhuận của mình.

Lúc đó Tống Vân có chút không dám tin, ngốc nghếch hỏi Lâm Kiều: “Vì sao?”

Lúc đó Lâm Kiều nhìn Tống Vân thật lâu mới trả lời: “Có lẽ cô không còn nhớ tôi nữa, chúng ta là bạn học thời cấp ba, xem như vì tình nghĩa bạn học đi.” Sau đó Lâm Kiều khẽ gật đầu chào tạm biệt với cô rồi vội vàng rời khỏi phòng gặp mặt, lúc đó Tống Vân cảm thấy Lâm Kiều có chút giống như hoảng loạn mà bỏ chạy.

Sau đó khi hợp tác với công ty Cloud thì quả nhiên khiến cho công ty mình chuyển biến tốt hơn. Sau này có gặp được Lâm Kiều mấy lần ở phòng rượu, anh giúp cô đỡ được vài lần tiếp rượu, có lúc còn cảm nhận được rõ ràng anh đang giúp mình giải vây.

Thậm chí lần này cô ngất trong phòng rượu, khi được người khác dìu vào phòng bao, cũng là Lâm Kiều ở phòng bên kịp thời quyết đoán lái xe đưa cô tới bệnh viện, tỉ mỉ giúp cô thu xếp tất cả, đồng thời còn thông báo cho người nhà của cô.

Sau lần đó, Lâm Kiều cũng thường xuyên đến bệnh viện thăm cô, mỗi lần đến đều nói rất ít, quả thật là còn trầm mặc kiệm lời hơn cả bố Tống.

Có lúc Tống Vân cũng không thể nhìn rõ được con người anh, nhưng cô loáng thoáng thấy rằng dường như Lâm Kiều có chút cảm xúc khác với mình, nhưng cô không dám xem thứ tình cảm này là thích hay là yêu, bởi vì cô không thể tin được một người không có qua lại gì với mình lại đột nhiên thích mình được.

Ngay lúc Tống Vân còn đang mất hồn, Lâm Kiều mở cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Kiều mang một một bộ tây phục cùng đôi mắt hơi đỏ lên của anh, vì chuyện giành lại công ty cho mình mà Lâm Kiều đã thức suốt mấy đêm liền.

Lâm Kiều thường đến bệnh viện thăm Tống Vân, bố Tống còn tưởng rằng hai người họ là bạn bè đã sớm quen biết từ trước, sau khi hai bên đồng thời gật đầu chào hỏi, bố Tống chủ động đi ra ngoài rửa trái cây cho con gái.

Lâm Kiều đứng một lúc lâu mới khó khăn mở miệng nói với Tống Vân: “Tôi có chút chuyện muốn nói với cô, tôi quyết định thu mua lại Minh Vân, tôi và bố cô đã từng nói qua chuyện này rồi, ông ấy nói muốn hỏi xem ý kiến của cô.” Nói xong, lông mày của Lâm Kiều cau lại chặt hơn, khóe môi cũng căng lên, dường như đang rất căng thẳng.

Tống Vân nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Kiều thì có chút buồn cười, người không biết còn cho rằng anh thu mua lại Minh Vân như rất có lỗi với cô không bằng.

“Tốt mà, ít nhiều thì không để Chu Minh Triết được hời.” Tống Vân nở nụ cười nhàn nhạt với Lâm Kiều rồi nói tiếp: “Làm gì mà mang theo dáng vẻ như thông báo với tôi vậy, không phải anh đang giúp tôi sao? Còn sợ tôi không đồng ý à?”

Nghe thấy Tống Vân nói như vậy, Lâm Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mặt đỏ rực như mắt thỏ kia nhìn chằm chằm cô rất lâu mới không biết phải mở miệng như thế nào.

Anh nghĩ, thì ra cô đã biết chuyện Chu Minh Triết cắm sừng và phản bội cô rồi, vậy thì cô phải đau lòng biết bao nhiêu chứ.

“Đừng buồn, cậu ta không đáng.” Giọng nói của Lâm Kiều rất nhỏ, anh có chút chán ghét cái miệng ngu ngốc của mình, không biết phải an ủi Tống Vân như thế nào.

Tống Vân lại không hề đau lòng nhiều về việc Chu Minh Triết phản bội mình, chỉ là cô thấy đời này của mình, tất cả chỉ toàn đưa đao cho người xấu, ngược lại chưa từng báo đáp những người thật lòng đối xử tốt với mình, bây giờ có lẽ không còn cơ hội nữa rồi, Tống Vân chỉ còn có thể hối hận với tất cả những thứ mà mình đã làm ra mà thôi.

“Không buồn, không buồn chút nào.” Tống Vân nhìn vào mắt của Lâm Kiều, nói: “Anh về đi, nghỉ ngơi cho tốt, vì để thuyết phục các cổ động cũ đồng ý với đề án của anh thì chắc anh đã phải tốn không ít sức lực rồi, bớt thức đêm lại!”

Lâm Kiều nghe thấy lời nói quan tâm của Tống Vân, trong lòng có một chút ít vui sướиɠ nho nhỏ, cô đang quan tâm đến mình, hơn nữa cô ấy đều hiểu cho những chuyện mà mình làm, vả lại còn chấp nhận sự giúp đỡ của mình, cái cảm giác này thật là tốt.

Bởi vì kích động mà sắc mặt Lâm Kiều có hơi đỏ lên, thức đêm mấy đêm khiến cho da mặt trắng bệch thì giờ đây cơ hơi tốt hơn: “Ừm, tôi biết rồi, tôi đi giờ đây, chiều nay tôi lại đến rồi đưa hợp đồng cho cô xem thử.”

Thật ra đưa hợp đồng cho bố Tống cũng được, nhưng Lâm Kiều muốn tìm cớ để được đến thăm cô nhiều hơn.

Nhìn thấy bước chân có chút khoan thai nhẹ nhàng của anh, trong lòng Tống Vân có hơn đau đớn, có lẽ tất cả đều không còn kịp nữa rồi, không còn kịp để làm rõ có phải người đàn ông này thích mình hay không, không còn kịp có thêm càng nhiều thời gian cùng anh tiếp xúc nữa.

Sau khi Lâm Kiều rời đi, Tống Vân cũng mệt rồi, cô chìm vào giấc ngủ mê man, xem ra cơ thể này không còn chống đỡ được bao lâu nữa, Tống Vân nghĩ...

Lúc nửa đêm, Tống Vân bị từng cơn đau dạ dày dày vò đến mức tỉnh lại.

Hình như nửa tiếng trước cô nghe thấy bố cô ở giường bên nghe xong điện thọai bèn vội vàng rời đi, cũng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Trong lúc Tống Vân đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra một cách thô lỗ. Một người đàn ông mặc bộ tây phục được đặt may bước vào.

Trên khuôn mặt của Chu Minh Triết không có điểm nào là đặc biệt nổi bật, nhưng khi hợp lại thì cũng khá hài hòa, cũng vì vậy nên nhìn lên không hề có tính công kích, cộng thêm khí chất hào hoa phong nhã, có vẻ nhìn giống một công tử nhà giàu ôn hòa vậy, nhìn thấy ý cười độc ác xấu xa của Chu Minh Triết khi bước đến trước giường bệnh: “Vân nhi, nửa đêm sao còn không ngủ vậy?”

Tống Vân nhịn xuống sự khó chịu trong người, có chút hung dữ trừng mắt với Chu Minh Triết: “Anh muốn làm gì?”

Tống Vân có hơi gầy gò, ốm yếu, ánh mắt trừng người khác lúc này to đến mức đáng sợ, Chu Minh Triết lấy ra vài tấm hình vứt xuống trước mặt Tống Vân, vừa hay chắn lại ánh mắt có chút khiến người khác sợ hãi của cô.

“Không làm gì cả, đến thông báo cho cô một tiếng, ngày mai thì Điện tử Minh Vân sẽ đổi thành của họ Chu rồi.” Tống Vân lấy mấy tấm hình ở trước mặt lên, đập vào mắt cô đúng thật là khuôn mặt đầy máu của Lâm Kiều, Tống Vân mặc kệ sự đau đớn trên cơ thể mình, nắm lấy tấm ảnh như tỉ mỉ xác nhận, Lâm Kiều ở trong bức hình dường như đã xảy ra tai nạn giao thông, khung cảnh máu thịt mơ hồ loang lỗ thật sự quá mức tàn nhẫn.

Đôi mắt Tống Vân đỏ lên, cô ngẩng đầu: “Lâm Kiều sao rồi? Anh đã làm gì với cậu ấy rồi hả!” Tống Vân có chút không dám tin được người chiều nay còn xuất hiện trong phòng bệnh của mình sẽ xảy ra chuyện, hét lên với Chu Minh Triết như đau xé ruột gan.

“Sao rồi hả? Thì như cô thấy đó, lái xe trong tình trạng mệt mỏi nên xảy ra tai nạn thôi, cô đừng chờ mong cậu ta có thể giúp được mình nữa, người nào dám tranh giành với tôi thì đều sẽ không có được kết cục đẹp! Huống hồ cậu ta còn thu thập chứng cứ tống tôi vào tù.” Chu Minh Triết nói có chút điên dại: “Vậy thì tôi chỉ đành để những chứng cứ này tiêu tan đi mà thôi.”

Sự tàn bạo trong ánh mắt của Chu Minh Triết như không kịp thu lại: “Chuyện nực cười là trước lúc cậu ta chết đi thì trong miệng vẫn gọi tên của cô, xem ra tôi thấy dáng vẻ sắp chết này của cô vẫn còn rất hấp dẫn người khác đấy.”

Ngay lúc Chu Minh Triết không chú ý tới, Tống Vân đột nhiên ngồi dậy, nắm lấy cánh tay anh ta rồi cắn một cách tàn nhẫn.

Dường như Tống Vân đang dùng tất cả sức lực của toàn cơ thể mình, Chu Minh Triết bị cắn đến đau nên đã giơ bàn tay còn lại ra bóp chặt lấy cổ cô, một người với cơ thể yếu ớt suy nhược như Tống Vân thì đâu thể là đối thủ của một người đàn ông được, Tống Vân bị Chu Minh Triết đẩy mạnh ngã xuống trên giường.

“Cô phát điên gì thế hả? Vậy thì tôi sẽ đển cho cô điên hơn nữa, khiến cho một người con gái thanh cao như cô phát điên thì thật khó có được, không phải cô rất giỏi giả vờ sao?” Chu Minh Triết nhìn Tống Vân đầy khinh miệt: “Có biết bố cô đi đâu rồi không? Có phải mẹ cô đã mất tích cả chiều nay rồi phải không?”

Tống Vân nghe thấy Chu Minh Triết nói như vậy thì trong người có một dự cảm chẳng lành: “Anh đã làm gì với họ rồi? Chu Minh Triết, tôi có làm ma cũng sẽ không buông tha cho anh!” Giọng nói của Tống Vân càng ngày càng thêm yếu ớt.

“Ha ha, vậy thì đợi đến lúc cô làm ma rồi nói, mẹ cô đang tìm đến các phương tiện truyền thông để chuẩn bị bóc phốt tôi, vậy nên tôi tìm một số người trói bà ta đến một nơi thật xa để uống trà. Còn bố của cô thì tất nhiên là đi đón mẹ cô rồi, có điều có đón về được hay không thì tôi cũng không biết.”

Bởi vì cảm xúc trong Tống Vân quá kích động, cảm thấy cả người mình như đang toát ra mồ hôi lạnh, cô muốn gϊếŧ cái tên tiểu nhân Chu Minh Triết chỉ vì lợi ích của mình mà ra tay không từ thủ đoạn này, nhưng căn bản không thể nhấc tay lên nổi, dường như giọng nói của Chu Minh Triết càng ngày càng nhỏ đi...