"Ừ, được." Lâm Kiều gật đầu mạnh mẽ giống như sợ câu trả lời của mình không đủ rõ ràng.
Cậu thật sự muốn làm bạn với cô gái, cậu không biết tại sao cô gái ấy lại sẵn sàng làm bạn với cậu, có thể là do cô tốt bụng hoặc cũng có thể là do cô cảm thấy mới mẻ. Nhưng Lâm Kiều không muốn tìm hiểu sâu về vấn đề đó và cũng sợ phải tìm hiểu.
Chỉ vì một câu chúng ta là bạn bè của cô gái mà Lâm Kiều đã sớm chuẩn bị kỹ càng ở trong đầu về chuyện ngày mai.
Nếu sáng mai cậu thức dậy lúc 5 giờ sáng và nhanh tay nhanh chân một chút thì có thể sẽ hoàn thành công việc ở nhà chú Tôn, sau đó buổi chiều sẽ đến trấn trên.
“Sáng mai tôi sẽ nhanh chóng làm hết việc của buổi sáng rồi buổi chiều có thể qua đây, tôi sẽ ở đây đợi cậu, được không?” Đồng tử của Lâm Kiều giống như đang run rẩy và cũng giống như trái tim đang căng thẳng của anh sau khi nói lời này.
“Được, vậy hai giờ chiều chúng ta gặp nhau ở đây!” Tống Vân nghe Lâm Kiều nói ngày mai sẽ tới thì trên mặt lập tức nở nụ cười thật tươi.
Lâm Kiều nhìn cô gái cười rất vui vẻ thì trong đôi mắt đen kịt dường như có ánh sáng, cậu vô thức thả lỏng: “Ngày mai tôi dẫn cậu đi ăn đặc sản ở đây.”
Tống Vân ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy cậu mau về đi!”
Lâm Kiều tạm biệt Tống Vân rồi đi về dưới ánh hoàng hôn buông xuống, đi được một đoạn thì Lâm Kiều có cảm giác như hôm nay mình đã có một giấc mơ không có thật.
Vì vậy, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua như muốn xác nhận lại liệu có thật sự tồn tại một cô gái như vậy hay không.
Khi Lâm Kiều quay đầu lại thì thấy Tống Vân vẫn còn đứng tại chỗ nhìn cậu, ánh sáng dịu nhẹ phát họa nên bóng dáng của cô gái.
Sau lưng cô gái là một mảng ánh hoàng hôn màu cam rực rỡ. Cô gái thấy Lâm Kiều quay lại thì vẫy tay chào cậu. Khoảnh khắc này giống như một bức tranh, nó khắc sâu vào trái tim non nớt của Lâm Kiều.
Đến khi Lâm Kiều quay đầu lại thì khóe miệng cậu đã bất giác nhếch lên. Ngay cả tốc độ đi bộ cũng vô thức trở nên nhanh hơn rất nhiều. Người không hay kỳ vọng như cậu lại có chút mong đợi ngày mai đến thật nhanh.
Khi Lâm Kiều đi ngang qua bệnh viện trong thị trấn, cậu đã mua một ít thuốc cho bà nội. Khi còn trẻ, bà nội quá vất vả nên đến khi về già thì bà thường xuyên bị đau lưng, đau chân và đau dạ dày.
Khi đi ngang qua chợ, Lâm Kiều mua một con gà để về nấu món súp gà cho bà nội bồi bổ cơ thể.
Lâm Kiều và bà nội sống ở làng Lâm Gia cách trấn trên năm sáu cây số, bình thường nếu không vội thì Lâm Kiều sẽ đi bộ tới lui để tiết kiệm tiền.
Hôm nay về hơi muộn nên cậu bắt chiếc xe ba bánh nhỏ trong thôn để về.
Khi trở về làng, Lâm Kiều nhìn thấy ánh sáng lờ mờ trong nhà từ xa. Có lẽ là bà nội đang đợi cậu, vì vậy Lâm Kiều bước nhanh hơn.
Lâm Kiều vẫn luôn rất biết ơn và yêu thương bà Lâm, mặc dù bọn họ không cùng huyết thống nhưng cậu được bà Lâm nhặt được ở cây cầu trong làng nên bà đã đặt tên cho anh là Lâm Kiều.
Khi còn trẻ, bà nội đã gả cho một người đàn ông cưới lần thứ hai, sau khi kết hôn, không biết vì lý do gì mà bà Lâm không có con riêng của mình nên bà đã đối xử con trai và con gái do vợ cũ của người đàn ông sinh ra như con ruột của mình và vất vả nuôi dưỡng bọn họ thành người, hai đứa nhỏ cũng không chịu thua kém nên đều lên thành phố làm việc.
Thế nhưng sau khi chồng của bà Lâm qua đời thì hai đứa nhỏ lại trở mặt không nhận người và không quan tâm đến bà Lâm. Từ khi Lâm Kiều có ký ức đến nay thì người con trai và con gái của bà nội chỉ trở về đúng một lần.
Cậu và bà nội đã nương tựa lẫn nhau được mười lăm năm, chính bà nội là người đã nuôi dưỡng cậu trong một ngôi nhà ấm áp khi cậu còn nhỏ. Bây giờ bà nội đã già nên cậu phải làm việc chăm chỉ để nuôi sống gia đình này.
“Bà ơi, cháu về rồi!” Lâm Kiều vừa vào cửa thì lập tức nói lớn tiếng, tai bà nội không còn thính lắm nên khi nói chuyện với bà cần phải tăng âm lượng lên.
Lâm Kiều đặt số rau mình mua lên chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng khách chật hẹp, rồi cầm thuốc đi vào phòng bà nội: "Bà nội, đây là thuốc con mua cho bà." Lâm Kiều đặt thuốc ở đầu giường của bà.
Mấy ngày nay bà nội không khỏe nên thường xuyên nằm trên giường nhưng lại sợ Lâm Kiều tiêu tiền nên không chủ động nói cho Lâm Kiều biết rằng bà ấy cảm thấy không khỏe.
Chính Lâm Kiều nhìn thấy mấy ngày nay bà nội luôn xanh xao và hít thở khó khăn nên biết rằng bệnh cũ của bà lại tái phát.
"Aiya, đứa nhỏ này, bà cũng không bị nghiêm trọng, chỉ là người già thì dễ bị hụt hơi thôi, sao con lại mua thuốc, Kiều Nhi ngoan... Con lớn rồi thì con nên tiêu nhiều tiền hơn cho bản thân đi, đừng lo lắng cho bà." Tuy bà nội nói một câu dài nhưng có thể cảm nhận rõ ràng rằng bà nội đang hụt hơi.
Lâm Kiều không để tâm lời nói của bà nội: "Con biết rồi, bà ơi, con đi nấu cơm trước, sau bữa ăn nửa tiếng thì uống thuốc." Lâm Kiều vừa nói vừa sải bước về phía căn bếp nhỏ cũ kỹ.
Bà Lâm nhìn bóng lưng gầy gò của Lâm Kiều thì lắc đầu và thở dài...
Lâm Kiều nấu ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc, một vài món ăn nhẹ đã được nấu xong, súp vừa mới được múc ra khỏi nồi, Lâm Kiều nhanh chóng mời bà nội ra ngoài ăn tối.