Lâm Kiều nghĩ rằng có lẽ cô cũng không thiếu tiền. Cậu rất vui mừng khi Tống Vân thích chiếc vòng tay này. Ít nhất cô có thể lấy đi thứ mình thích ở chỗ của cậu.
Lâm Kiều có tâm tư tinh tế thì làm sao mà cậu có thể không nhớ rõ chiếc vòng tay đó là do chính mình xâu. Cậu cũng có một số suy nghĩ nho nhỏ. Lâm Kiều tự hỏi liệu đây có thể được coi là một kỷ niệm không? Cậu hy vọng cô có thể đeo chiếc vòng tay rẻ tiền này lâu hơn. Như vậy dấu vết của cậu cũng có thể lưu lại trong thế giới của cô lâu hơn một ít.
Mặt trời dần dần lặn về phía tây, ánh nắng cũng dịu dần, nhìn dãy núi phía xa dường như được dát một lớp vàng mỏng. Thiếu niên và thiếu nữ đang ngồi cạnh nhau ăn kem, không ai nói gì nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Lâm Kiều thật sự muốn giây phút này trôi qua thật chậm, đây có thể là khoảnh khắc thư giãn và thoải mái nhất mà cậu từng trải qua kể từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện đến nay.
Cậu không cần phải lo lắng về ánh mắt của những người xung quanh, cũng phải chịu những lời chửi mắng. Hơn nữa, hôm nay cậu còn được cô giúp đỡ, cậu cũng kiếm được một ít tiền. Ít nhất hôm nay cậu có thể mang thuốc về cho bà nội, còn có thể mua một ít thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho bà. Mà bên này Tống Vân đang suy nghĩ, ngày mai cô nên tìm lý do gì tiếp tục đi theo Lâm Kiều? Bây giờ trong đầu cô chạy ra hàng loạt các phương án.
“Lâm Kiều, nhà cậu có cách xa đây không? Xem ra cũng đã muộn rồi, cậu có muốn về sớm hơn không? Nếu không trời sẽ tối.” Tống Vân quay đầu nhìn về phía Lâm Kiều, giờ phút này khuôn mặt của Lâm Kiều cũng rải đầy ánh hoàng hôn rực rỡ. Ánh sáng màu cam ấm áp vừa vặn chiếu vào vết bớt của Lâm Kiều, làm nhạt màu vết bớt, khiến khuôn mặt của Lâm Kiều trông gần như bình thường. Tống Vân nghĩ Lâm Kiều thật đẹp trai, bất kể hình dáng gì cũng rất đẹp.
Lâm Kiều nghĩ rằng khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã kết thúc. Cậu phải về, bà nội vẫn đang ở nhà đợi cậu, cậu không thể để bà đợi quá lâu: “Ừm, hơi xa một chút, bây giờ tôi chuẩn bị đi về.” Lâm Kiều nói nhưng mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Cậu không muốn nhìn cô vì sợ trong mắt cậu lộ ra vẻ miễn cưỡng. Dù sao cô là người cùng trang lứa đầu tiên không ghét cậu và dường như bằng lòng chơi chung với cậu.
Không biết có phải là ảo giác của Tống Vân hay không nhưng cô cảm thấy cảm xúc của Lâm Kiều có chút suy sụp: “Được rồi, chờ cậu đi rồi tôi sẽ trở về nơi tôi ở.” Nói xong, Tống Vân dùng bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo góc áo của Lâm Kiều, muốn Lâm Kiều nhìn về phía cô: “Ngày mai cậu có đến đây không? Hay là có bán vòng tay ở đây không? Tôi còn có thể đến chơi với cậu được không?” Tống Vân hỏi mấy câu liên tiếp.
“Không biết, bình thường khi không có công việc gì khác, tôi thường đến đây để bán một số đồ chơi nhỏ.” Lâm Kiều không quay đầu lại mà cúi đầu chơi đùa với đám cỏ trước mặt.
Tống Vân ồ lên một tiếng đầy thất vọng. Cô chắc chắn cậu không có điện thoại di động, cô chấp nhận việc không thể lấy được số điện thoại. Tống Vân muốn để lại cho cậu số điện thoại cùng địa chỉ, nhưng lại không tìm được giấy bút. Vì vậy Tống Vân đành phải đứng dậy chạy đến cửa hàng gần đó. Lâm Kiều tưởng rằng Tống Vân muốn mua đồ nên không đi theo, chỉ yên lặng chờ đợi ở đó, nghĩ rằng mình nên rời đi sau khi tạm biệt cô.
Vài phút sau, Tống Vân thở hổn hển chạy lại: “Đây, đây là thông tin liên lạc và địa chỉ của tôi, cậu có thể gọi điện hoặc viết thư cho tôi.” Một tờ giấy viết đầy chữ được đưa đến trước mặt cậu. Lâm Kiều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô. Ý của cô là sau này bọn họ có thể tiếp tục giữ liên lạc sao? Sau này cậu có thể nói chuyện qua điện thoại giống như hôm nay sao? Lâm Kiều có chút hưng phấn, dường như cậu rất trịnh trọng dùng hai tay cầm lấy mảnh giấy nhỏ trong tay Tống Vân, sau đó gấp mảnh giấy làm đôi bỏ vào túi.
“Cảm ơn, chúng ta...là bạn sao?” Lâm Kiều có chút ngượng ngùng hỏi. Cậu không có bạn và cậu không biết liệu đây có được coi là cô bằng lòng làm bạn với cậu hay không.
“Đương nhiên, từ hôm nay chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè không phải việc gì cũng cần nói lời cảm ơn.” Hôm nay Tống Vân nghe Lâm Kiều nói rất nhiều lời cảm ơn. Tiểu Lâm Kiều đã chịu khổ nhiều như vậy, chỉ cần người khác đối tốt với cậu một ít, cậu đều cảm thấy cảm kích trong lòng. Sau này cô nhất định phải đối xử thật tốt với cậu, để Lâm Kiều của cô không dễ dàng bị những ân huệ nhỏ nhặt của người khác lừa gạt.
Bây giờ Tống Vân cảm thấy mình đầy trách nhiệm. Cô đâu thể ngờ rằng một người từng trải qua quá nhiều ác ý như Lâm Kiều, lại rất giỏi nhìn thấu ý đồ của người khác, làm sao có thể dễ bị lừa như vậy.