Chương 53: Thiếu niên bất lương và cô gái câm (53)

Sau đó, mọi thứ lại trở lại như ban đầu. Giống như sự việc xảy ra trong thư phòng ngày hôm đó, sau khi tỉnh dậy lại giống như con thuyền yên tĩnh.

Nhưng mà rốt cuộc là thật hay giả, trong lòng của Dư Điềm và Lam Chính Lâm đều biết rất rõ ràng.

Dư Điềm chưa bao giờ biết anh rể của mình hoá ra không chỉ đơn giản là một doanh nhân thành đạt mà anh ta cũng là một diễn viên tài năng tinh vi. Ở trước mặt của Dư Hinh, anh ta vẫn là một người chồng bận rộn lại săn sóc. Trước mặt mọi người, anh ta vẫn như cũ coi Dư Điềm như em gái ruột.

Dư Điềm không làm được như vậy.

Cô cố gắng khắc chế mình không chán ghét sợ hãi Lam Chính Lâm nhưng vẫn không cẩn thận lộ ra một ít manh mối.

Dư Hinh tất nhiên cũng phát hiện ra.

Cô ấy hỏi Dư Điềm rất nhiều chuyện, nhưng Dư Điềm đã phủ nhận rất nhiều lần. Trong lòng Dư Hinh tràn đầy nghi ngờ nhưng cô ấy cũng chỉ cho rằng Dư Điềm đang ở tuổi dậy thì phản nghịch.

Không phải Dư Điềm không nghĩ đến việc vạch trần bộ mặt thật của Lam Chính Lâm, nhưng thứ nhất là cô không có chứng cứ, thứ hai là đối với Lam Chính Lâm, Dư Hinh rễ tình đâm sâu, từ nhỏ đến lớn đều độc lập kiên cường nhưng vì một hành động của Lam Chính Lâm mà vui vẻ giống như một đứa trẻ, cũng sẽ vì một câu nói vô tâm của hắn mà khổ sở thương tâm.

Dư Hinh yêu Lam Chính Lâm như vậy, nếu biết chồng mình quấy rối tìиɧ ɖu͙© với em gái, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?

Dư Điềm không biết cũng không dám đánh cược.

May mắn là sau đó Lam Chính Lâm cũng không có làm hành động gì hay nói thêm bất kỳ câu nào ái muội. Hơn nữa bởi vì tin tức Dư Hinh mang thai, cả hai nhà đều đang rất vui vẻ, hào hứng.

Dư Điềm cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Chị gái hạnh phúc quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.

Nhưng mà, vận mệnh lại thích trêu đùa người khác.

Dư Điềm chưa bao giờ nghĩ tới, chị gái mình sẽ nhảy lầu, đang mang thai em bé nhảy từ lầu cao xuống.

Mà cô lại tận mắt nhìn thấy mọi chuyện.

Dư Điềm không biết Dư Hinh đau đớn đến như thế nào.

Rốt cuộc tuyệt vọng như thế nào mới có thể khiến Dư Hinh tình nguyện lựa chọn cái chết đau đớn như vậy, tại sao lại không muốn sống tiếp trên cái thế giới này?

Kể đến lúc này, dường như Dư Điềm nhớ lại ngày ấy.

Cô ở trong phòng nghỉ mở mắt ra, sau khi đi ra khỏi phòng, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là cửa sổ sát đất đang mở rộng.

Vì đang ở trên tầng cao, cho nên sẽ không có người nào tuỳ tiện mở cánh cửa này ra để lấy ánh sáng và nhìn ra ngoài từ cánh cửa sổ sát đất trống trải này.

Lúc đầu Dư Điềm còn tưởng mình bị hoa mắt, thế là cô dụi đôi mắt nhập nhèm, sau đó đôi mắt ngạc nhiên trợn to.

Không phải là ảo giác.

Bình thường hai cánh cửa kính luôn khóa chặt lại lúc này mở rộng ra hai bên, đúng lúc có một trận gió thổi qua làm những trang giấy văn kiện ở trên bàn rơi lả tả. Dư Điềm ở cách xa cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, cô khó chịu nhíu mày lại.

Vốn dĩ cô muốn đi gọi người, nhưng khi xoay người, khoé mắt cô lại nhìn được một bóng người quen thuộc.

Dư Điềm trợn to hai mắt, không suy nghĩ gì chạy tới cửa sổ sát đất.

Cơ thể mảnh khảnh lung lay như sắp đổ, bụng khá lớn, đó không phải là Dư Hinh đang mang thai thì có thể là ai?

“Chị ơi?”

Dư Điềm gọi to, tiếng gọi xen vào tiếng gió ào ào nghe không rõ ràng nhưng Dư Hinh vẫn quay đầu lại.

Trên mặt người phụ nữ trang điểm rất hoàn chỉnh, thần thái bình tĩnh. Sau khi cô ấy nhìn thấy Dư Điềm, đôi môi đỏ dần dần cong lên, nở một nụ cười xinh đẹp nhưng lại làm cho người khác có cảm giác thê lương.

Dư Điềm nhìn thấy, cô cảm thấy rất sợ hãi.

Cô không có tâm trạng đoán xem Dư Hinh vì sao lại ngồi ở cửa sổ sát đất đó vì ban công khó khăn lắm mới có thể chống đỡ một người, Dư Điềm hoảng loạn tay run rẩy muốn cầm lấy điện thoại bàn gọi điện thoại.

Nhưng Dư Hinh lại nhìn cô lắc đầu.

Số mệnh trời định Dư Điềm đâu có từ bỏ, nhưng mà sau đó Dư Hinh hơi nghiêng người về phía trước.

Dư Điềm không nghi ngờ gì nữa, nếu hiện tại chỉ cần gió to thổi đến Dư Hinh sẽ biến mất ngay trước mắt cô.

Cô chỉ có thể buông điện thoại xuống, khoảng cách ngắn ngủi như vậy nhưng lại giống như vĩnh viễn không có cách nào chạm đến được Dư Hinh.

Cơn gió vốn dĩ đã ổn định, lại lần nữa thổi bay.

Mái tóc dài màu nâu của người phụ nữ bay tán loạn trong gió.

Trái tim Dư Điềm thắt lại, đau đớn từng trận. Cô ngừng thở, há mồm muốn nói gì đó nhưng không biết tại sao hai chữ “Chị gái” ở trong miệng lại dính lại ở đầu lưỡi, làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.

Dường như cô có thể nhìn được sau lưng Dư Hinh là Thần Chết đang múa may cây lưỡi hái, thời gian trôi đi âm thanh cứ như vậy tích tụ lại.

Nhưng mà, điều khiến Dư Điềm tuyệt vọng thật sự là, cơ thể của cô không thể động đậy mà chị gái của cô dường như… Thấy chết không sợ, ý chí kiên định.

Rốt cuộc là vì sao lại như vậy?

Cơ thể Dư Hinh hoảng loạn, cô ấy nhìn vẻ mặt đau khổ của em gái, yên lặng rơi nước mắt rồi đột nhiên thấp giọng thở dài một tiếng.

Môi đỏ hơi hé mở.

Giọng nói mềm mại bao nhiêu thì chua xót bấy nhiêu.

“Điềm Điềm, chị xin lỗi.” Cô ấy xoa nhẹ bụng, khẩu hình rất rõ ràng, “Phải sống cho thật tốt.”

Dứt lời, cô ấy thả người xuống….

“Không…. Chị ơi….”

Dư Điềm cũng không biết rốt cuộc mình có phát ra âm thanh hay không, cô chỉ biết, cô đã mất đi chị gái rồi.

Vĩnh viễn mất đi người chị gái.