Chương 52: Thiếu niên bất lương và cô gái câm (52)

Khi Dư Hinh nhìn thấy cửa phòng mở ra, chồng của mình và em gái đi từ bên trong ra thì bật cười.

“Hoá ra hai người ở bên trong à? Em còn nghĩ hai đôi giày đều còn ở đây chắc là chưa đi ra ngoài đâu.” Dư Hinh dừng một chút, cô ấy phát hiện sắc mặt của Dư Điềm tái nhợt, cả người đờ đẫn. “Điềm Điềm à, em làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, cơ thể em không thoải mái hay sao?”

Dư Hinh vừa nói vừa dán mu bàn tay lên trán của Dư Điềm, không nghĩ đến Dư Điềm lại tránh ra.

Dư Hinh ngạc nhiên.

“Điềm Điềm à?”

“Em không có chuyện gì đâu… Thật đó, chỉ là lúc nãy em thấy hơi choáng váng đầu, buồn nôn.” Khoé môi Dư Điềm cong lên, tươi cười đầy miễn cưỡng. “Sợ là bị cảm mạo rồi, nếu lây bệnh cho chị thì không tốt lắm đâu.”

Dư Hinh vì động tác của Dư Điềm mà mất mát, khổ sở. Hiện tại nghe em gái mình nói vậy, cô ấy liền vứt cảm xúc lúc nãy sang một bên, chỉ còn lại sự lo lắng.

“Choáng váng đầu muốn nôn sao? Còn sợ lây bệnh cho chị, em thật là…” Dư Hinh hận không thể gõ một cái lên đầu của Dư Điềm, “Tại sao lại khách sáo với chị như vậy? Hiện tại không đi bác sĩ không thể được, đi chị dẫn em đi đăng ký.”

Dư Hinh lộ ra cá tính vừa mạnh mẽ lại nhẹ nhàng nói gió là gió, mưa là mưa.

Thường thì Dư Điềm sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời của chị gái.

Nhưng lần này Dư Điềm rất khác thường, cô cự tuyệt đề nghị của Dư Hinh.

“Không cần đâu, em không sao cả, nghỉ ngơi một chút là được.” Dư Điềm giữ chặt tay Dư Hinh, cô nhỏ giọng nói: “Em muốn về nhà.”

Trước khi nói câu này ngữ khí của Dư Điềm rất yếu ớt, nhưng năm chữ “Em muốn về nhà” rất kiên trì.

Dư Hinh lại lần nữa ngây ngẩn cả người.

Cô ấy nhìn Dư Điềm, lại nhìn người đứng ở bên kia trầm mặc không lên tiếng như khúc gỗ, Lam Chính Lâm, trực giác của người phụ nữ nói cho cô ấy biết có chỗ nào đó không thích hợp.

Dư Hinh biết rất rõ tính tình của Lam Chính Lâm, cô ấy biết khẳng định mình sẽ không cạy được bất kỳ thông tin gì từ miệng của anh ta nên cô ấy chuyển hướng đến Dư Điềm.

“Điềm Điềm, nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Có phải anh rể bắt nạt em hay không? Em nói cho chị nghe, chị sẽ làm chủ cho em.”

Dư Điềm ngẩn người nhìn Dư Hinh.

Bên tai của cô lại quanh quẩn lời nói của Lam Chính Lâm.

“Điềm Điềm, chị gái của em đang muốn tìm chúng ta.”

Bởi vì nghe được giọng nói khá lớn của Dư Hinh mà động tác của Dư Điềm ngừng lại, nghiên mực vẫn còn nắm trong tay.

“Điềm Điềm em muốn làm gì vậy?” Lam Chính Lâm thong thả ung dung không dùng quá nhiều sức đã rút được nghiên mực ra, “Nếu cảm thấy bị tổn thương cũng không thể tùy tiện có ý nghĩ muốn làm người khác bị thương, bằng không em khác gì dã thú đâu?”

“Xúc động nhất thời đúng là quá đáng sợ, nghĩ lại nếu nhẫn nhịn không được có phải sẽ khiến mình sợ hãi rồi không?”

Lam Chính Lâm vừa nói vừa mở nghiên mực nước ra, anh ta muốn viết tặng cho Dư Điềm làm quà lưu niệm.

Mực nước làm ướt giấy Tuyên Thành, bút tích tạo nên những vết chấm đen. Dư Điềm nhìn chằm chằm chỗ trống trên giấy dần dần bị lấp đi, cả người như rơi vào hầm băng.

“Điềm Điềm vẫn còn nhỏ, anh rể dùng thân phận người từng trải nói cho em biết mọi việc đều phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy làm. Suy nghĩ nhiều mới có thể lưu lại nhiều con đường sống cho mình, sẽ không sai.”

Miệng lưỡi Lam Chính Lâm có bao nhiêu dịu dàng, thì những lời anh ta nói ra khiến người khác run sợ bấy nhiêu.

“Điềm Điềm, em rốt cuộc là bị làm sao vậy? Tại sao lại không nói gì?” Dư Hinh lo lắng nhìn em gái, nhưng cô ấy không biết lúc này giọng nói của cô ấy đối với Dư Điềm giống như đến từ nơi rất xa xôi, nghe không hề rõ ràng.

Dư Hinh mơ hồ xác định, em gái cùng chồng của mình đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết.

Cô ấy quay đầu nhìn Lam Chính Lâm.

Dường như biết được trong lòng Dư Hinh đang nghĩ gì, người đàn ông muốn nói lại thôi, sau đó anh ta đột nhiên hạ thấp giọng, thở dài.

“Haiz… Anh đã nói với Điềm Điềm mong em ấy đừng để ý, nhưng mà, thôi, cuối cùng thì do anh sai.”

Lời này của Lam Chính Lâm làm Dư Hinh như lọt vào sương mù, không rõ lý do.

Cô nhíu mày lại, “Anh có ý gì?”

“Anh nói với Điềm Điềm là gần đây anh tự viết một bộ thư pháp làm lễ vật kỷ niệm ngày kết hôn, Điềm Điềm nghe xong thì muốn xem trước, anh dẫn em ấy đến thư phòng, chỉ là không nghĩ đến, Điềm Điềm lại không cẩn thận đánh đổ nghiên mực.”

“A?”

“Lúc đó anh cũng không khống chế được cảm xúc, anh nghĩ anh rất vất vả mới viết ra được một tác phẩm hài lòng sao nghĩ đến nó lại bị huỷ hoại như vậy. Anh mắng Điềm Điềm một tiếng, kết quả…” Lam Chính Lâm bất đắc dĩ nhún vai, “Chắc là đã dọa Điềm Điềm sợ rồi.”

Lời nói nghe rất hợp tình hợp lý.

Dư Hinh không thể tưởng tượng được hoá ra là vì lý do như vậy.

Nhưng sau khi nghe Lam Chính Lâm nói viết lưu niệm làm lễ vật cho mình, Dư Hinh rất vui vẻ. Sự vui vẻ cũng hiện lên hết trên khuôn mặt của cô ấy.

Nhưng…

“Điềm Điềm à, là như vậy thật sao?” Trời sinh tính Dư Hinh rất cẩn thận, cô ấy cũng không quên quay sang Dư Điềm xác nhận lại.

Dư Điềm nhìn chị gái mình tràn đầy hạnh phúc chỉ vì một câu nói dối thuận miệng của Lam Chính Lâm, chữ “Không” như mắc kẹt trong cổ họng làm thế nào cũng không nói ra lời.

Hơn nữa, Lam Chính Lâm nhìn cô với ánh mắt như kim đâm đằng sau lưng.

Hốc mắt Dư Điềm đỏ bừng, cô chậm rãi gật đầu.

“Thì ra là như vậy.” Dư Hinh duỗi tay xoa nhẹ đầu Dư Điềm, “Không sao đâu không sao, lễ vật chuẩn bị là có, Điềm Điềm đừng để ý nhé?”

Tuy rằng cô ấy tiếc nuối món quà lưu niệm mà Lam Chính Lâm viết tặng cho mình, nhưng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Dư Điềm, Dư Hinh vẫn rất đau lòng.

Cô ấy ôm Dư Điềm vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi.

“Lúc về chị có mua bánh kem mà em thích ăn, chúng ta đi xuống ăn, được không?”

“Ây, tại sao em lại khóc?”

“Đừng khóc đừng khóc, Điềm Điềm đừng khóc mà.”

Dư Hinh càng nói, nước mắt Dư Điềm rơi càng nhiều.

Lam Chính Lâm ở một bên thấy như vậy, khoé môi anh ta hiện lên một tia ý cười vô tình.