Chương 8

Ta cất đàn, chuẩn bị xuống đài, vị phu nhân kia sau khi tìm được phu quân của mình lại đi về phía ta.

"Ngươi chính là Vân Đinh, con hồ ly nhà ngươi dựa vào bộ mặt này để quyến rũ phu quân người khác không về nhà. Ta sẽ xé rách bộ mặt của ngươi."

Nói xong bà ta định lao vào ta.

Đau đớn mà ta tưởng tượng đã không xảy ra, ta mở mắt ra, nhìn thấy Ứng Chiêu đang đứng trước mặt mình, thay ta đỡ một cái tát.

"Nàng ấy cũng là thân bất do kỷ mới lưu lạc vào chốn hồng trần này. Chính phu quân nhà ngươi là người muốn gặp nàng ấy. Nếu được lựa chọn, nàng ấy sao lại không muốn được nuôi dưỡng như những tiểu thư khuê các ở chốn khuê phòng chứ, không như bây giờ phải xuất đầu lộ diện trước nhiều người trên khán đài này.”

Nhưng vị phu nhân đó lại không nghe lọt những lời nói này: "Ngươi là ai mà dám cản ta.”

Hắn lạnh lùng nói: “Tại hạ Ứng Chiêu.”

Vị phu nhân kia sau khi nghe được tên hắn thì không gây khó dễ nữa, bất đắc dĩ kéo phu quân của mình rời đi.

Ta nghe mọi người xung quanh bàn luận, phụ thân của Ứng Chiêu là Hộ Quốc Đại Tướng Quân đương triều, mẫu thân là trưởng công chúa An Lạc, bà ngoại hắn là Thái Hậu, đương kim Thánh Thượng là cậu của hắn.

Thân phận của hắn thực sự quá mức cao quý.

Ta còn chưa kịp nói lời cảm ơn đã bị mama kéo xuống lầu.

Lần tiếp theo ta nhìn thấy Ứng Chiêu là ở trong sân nhà ta.

Lúc trước ta bị hoảng sợ, đã nửa tháng không lên đài.

Lần này, hắn khoác áo choàng đỏ, lại từ trên trời rơi xuống.

Ta đang chơi đàn dưới gốc hoa đào, nhìn thấy hắn cũng không còn sợ hãi như trước

Hai tai hắn đỏ ửng nói: “Đã nửa tháng qua ta không gặp được nàng, không biết tình hình gần đây của nàng như thế nào, nên chỉ có thể dùng cách này, thực sự có hơi đường đột.”

"Thân phận của ngài tôn quý, đến đây tìm ta không sợ bị mọi người cười chê hay sao?”

"Cả hai chúng ta đều là con người, vì sao ta tìm nàng lại bị cười chê?”

"Giữa người với người đều không giống nhau, nếu ta là công chúa, vị phu nhân kia sao có thể dám làm ta mất mặt như vậy?”

"Vân Đinh, nàng yên tâm, ta sẽ không để người khác ức hϊếp nàng nữa."

Ta nhìn vị thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc trước mặt, cười nói: “Chàng có biết chơi nhạc cụ không?”

"Không biết, lão sư chưa bao giờ dạy ta cái này."

"Ta đã chuẩn bị lễ vật cho chàng, đa tạ lần trước chàng đã cứu ta."

Ta đưa cho hắn một cây sáo đã chuẩn bị sẵn: “Để ta dạy chàng một khúc nhạc.”

Ứng Chiêu học rất nhanh, đến lần gặp mặt tiếp theo, hắn đã có thể chơi thành thạo.