Ta sợ sẽ hù doạ hắn, nên chỉ đứng một bên nói: "Ứng Chiêu, ta là hồn ma trong ngọc bội."
Hắn khó chịu ho khan: “Xin lỗi, ta nhận nhầm người.”
Vết thương của hắn quá nặng, ta không đành lòng nên bước lên đỡ hắn dậy.
Hắn nhìn ta cả người ướt đẫm, chỉ vào ngọn lửa bên cạnh ta đốt để sưởi ấm: “Nàng đến đó sưởi ấm đi, đừng để bị cảm lạnh.”
"Ứng Chiêu, chàng quên rồi sao? Ta là quỷ. Đây chính là hình dáng khi ta ch/ết."
Có lẽ hắn cảm thấy đã chạm đến chuyện thương tâm của ta nên mím môi không nói gì nữa, một lúc lâu sau hắn mới mở lời: “Ta xin lỗi, lúc đó chắc là nàng rất đau đớn.”
Ta cười khoát khoát tay với hắn, tóc ta bị bết dính trước mặt, gương mặt bị đá trong nước cào xước, nụ cười kỳ quái của ta lúc này có lẽ rất đáng sợ: “Ta đã uống canh Mạnh Bà, từ lâu đã quên mất cảm giác đau đớn rồi”.
"Vậy cũng tốt."
Quân địch tìm kiếm nửa tháng vẫn không tìm thấy dấu vết của Ứng Chiêu, dần dần cũng không có người đi tìm nữa.
Nhưng vết thương của Ứng Chiêu vẫn chưa lành, hắn chưa thể ra ngoài được.
Ban ngày ta trốn trong ngọc bội, đến đêm mới có thể ra ngoài.
Ứng Chiêu rất gấp gáp nên dành phần lớn thời gian để rèn luyện thân thể.
Đến đêm, khi ta ra khỏi ngọc bội, nhìn thấy Ứng Chiêu đang luyện kiếm bên ngoài hang động.
Hắc khí từ lần đầu tiên ta gặp hắn vẫn đang quanh quẩn trên mi tâm.
Hắn luyện kiếm rất mạnh mẽ, dứt khoát, kiếm khí quét sạch những bông hoa hoè trên cây.
Mưa hoa rơi đầy đất làm nổi bật dáng người cao thẳng, mặt như quan ngọc của hắn.
Ta ngồi một bên, nhìn Ứng Chiêu múa kiếm.
Nhưng lúc này ta lại cảm thấy dường như thiếu một thứ gì đó, ta nhìn sang bên cạnh, nếu như có một người đánh đàn, kiếm múa theo đàn, thì không phải tốt lắm sao.
Hắc khí càng ngày càng nồng đậm.
Đầu ta có chút đau, dường như ta nhớ đến điều gì đó, một thiếu niên mang ngọc bội, gia đình quyền quý.
Những hình ảnh xáo trộn trong đầu lập tức tan vỡ thành từng mảnh, chiếc váy màu m/áu dính đầy rượu.
Nhưng khi ta muốn nhìn rõ khuôn mặt của họ, đột nhiên có một lớp sương mù xuất hiện, khiến ta làm cách nào cũng không thể nhìn rõ được.
"Đi thôi, ta cảm thấy khoẻ hơn rồi. Chúng ta phải quay lại doanh trại trước khi trời sáng.”
Ứng Chiêu đi đến, cắt ngang hồi ức của ta.
Ta sợ vẻ ngoài của mình sẽ khiến người khác sợ hãi nên đã quay trở về ngọc bội.
Ứng Chiêu đem ngọc bội bỏ vào trong ngực áo, tay cầm kiếm, lần theo đường mòn mà đi.
Trên đường đi Ứng Chiêu không gặp bất kỳ một quân địch nào.
Nhưng lại đυ.ng phải kẻ thù của ta.
Lão đạo sĩ tay cầm phất trần, đôi mắt gian trá nhìn Ứng Chiêu.